Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 966: Nên Ngươi Lừa Tộc Người Cá Mang Về Rồi?

Mục Lương không giải thích nhiều, trực tiếp giơ tay lên vung lên, lấy thi thể của hung thú biển cấp 9 ra ngoài.

Khí tức hàn băng khuếch tán ra, trong khối băng khổng lồ, chứa thi thể hung thú biển đã mất đi nửa cái đầu

- Hả, thoạt nhìn có chút giống Tiểu Hải nuôi dưỡng ở hậu hoa viên.

Ny Cát Sa kinh ngạc nói.

Tiểu Hải, chính là tên của Rồng Biển mà Mục Lương thuần dưỡng, hiện tại nó đang sống ở trong hồ ở hậu hoa viên khu Trung Ương.

- Đúng, có điểm giống.

Ly Nguyệt kinh dị gật đầu.

- E rằng chính là cùng một loài.

Ny Cát Sa suy đoán nói.

Hai mắt của Bố Vi Nhân mở to, tuy hung thú biển cấp 9 đã chết, vẫn như cũ có thể khiến người ta cảm nhận được lúc nó còn sống rất mạnh mẽ, đây thật sự là cấp 9.

- Thật lớn, có thể ăn không?

Đôi mắt màu xanh biếc của Thái Khả Khả tỏa sáng lấp lánh.

- Ngươi có thể nếm thử.

Mục Lương giơ tay lên làm tan đi một phần hàn băng, dùng cây dao làm bằng xương thú, cắt một tảng thịt lớn của hung thú biển cấp 9, rồi dùng Lưu Ly ngưng tụ ra một cái mặt bàn, đặt thịt vào phía trên, sau đó anh lại ngưng tụ ra một lu nước ngọt lớn đặt ở bên cạnh.

Vân Hân và Diêu Nhi lập tức tiến lên, cuốn tay áo lên chuẩn bị chế biến thịt của hung thú biển cấp 9.

- Chờ một cái, ta thử trước một chút có thể ăn hay không.

Mục Lương cắt một khối thịt nhỏ, lòng bàn tay phun ra lửa, bắt đầu thiêu đốt thịt hung thú biển.

Khóe mắt Bố Vi Nhân run một cái, Mục Lương lại dùng năng lực mới. Cô đã không nhớ rõ, Mục Lương đến tột cùng có bao nhiêu loại năng lực. Rất nhanh, mùi thịt chín đã bay thoang thoảng trong không khí.

Lửa trong lòng bàn tay Mục Lương đã tắt, thịt trên đó đã chín rồi.

Thịt hung thú biển sau khi được đốt cháy đã đổi màu nâu, toả ra mùi hương ngào ngạt, khiến người ta ngửi thôi đã nuốt nước miếng.

Mục Lương cắn thịt nướng một cái, mùi vị không giống như tưởng tượng, thịt cũng không ngon, mùi vị không thể nói là ngon, nhưng cũng không khó ăn.

- Không có mùi vị khác thường, cũng không có độc, có thể ăn.

Anh đút phần thịt còn lại vào trong miệng cô gái tóc bạc.

Lông mi nhỏ dài của Ly Nguyệt run rẩy, phồng má nhai nuốt thịt hung thú biển, gương mặt của cô hơi phiếm hồng. Ny Cát Sa chớp chớp con mắt màu xanh, đã sớm quen thuộc với tình huống này.

Sắc mặt Bố Vi Nhân cổ quái, quan hệ của Mục Lương các hạ với tiểu thư Ly Nguyệt rất không bình thường.

Vân Hân và Diêu Nhi bắt đầu xử lý thịt hung thú biển, chuẩn bị một phần dùng để chiên và nướng, một phần khác nấu với rau xanh, làm một món canh thịt.

Các cô có mang theo gia vị, có thể cải thiện mùi vị thịt hung thú biển trở nên ngon hơn.

Mục Lương ngưng tụ ra sô pha làm bằng pha lê, ngồi xuống cảm nhận gió biển thổi vào mặt.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía nơi xa xa có ánh lửa, đó là nơi sinh sống của tộc Người Cá.

- Xem ra bọn họ đã thương lượng xong.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

Lúc này, đã không còn nghe được tiếng tranh luận phát ra từ tộc Người Cá, mơ hồ có thể nghe được mấy tiếng khóc.

- Mục Lương các hạ, tộc Người Cá có hơn một ngàn sáu trăm người, nó có thể bốc xếp và vận chuyển được sao?

Bố Vi Nhân nói rồi nhìn về phía Ưng Lửa.

Không chỉ là người, còn có toàn bộ tài sản của tộc nhân tộc Người Cá, vật phẩm mỗi cá nhân cộng lại, đều có thể xếp thành một tòa núi nhỏ.

- Có cách giải quyết hết.

Đôi mắt của Mục Lương trở nên bình tĩnh nói.

Anh đang đợi, chờ Na An mang cá chuồn và thú trân châu tới, là có thể giải quyết vấn đề.

Mục Lương cũng có thể dùng Trùng Cộng Hưởng liên hệ thành Huyền Vũ, thông báo Nguyệt Thấm Lan phái Phi Thuyền vận chuyển qua đây.

Nhưng nếu thế, sẽ phải mất thêm mấy ngày ở đảo Người Cá, cho nên vẫn là buông tha ý nghĩ này.

Ong ong ong ~~~

Lúc này, Trùng Cộng Hưởng bay ra từ trên người tiểu hầu gái, đi tới trước mặt Mục Lương.

- Ta đoán là chị Thấm Lan.

Ny Cát Sa dùng cánh tay nhẹ nhàng chạm một cái vào cô gái tóc bạc. Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên tia sáng, suy đoán nói:

- Cũng có thể là Hồ Tiên.

Mục Lương giơ tay lên chạm vào đầu Trùng Cộng Hưởng, chờ đợi âm thanh truyền ra.

- Mục Lương, nghe thấy không?

Âm thanh dịu dàng truyền ra, là âm thanh của Nguyệt Thấm Lan.

- Nghe thấy.

Mục Lương điềm đạc đáp.

Âm thanh Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi:

- Ngươi đang làm cái gì, thuận tiện nói chuyện không?

- Thuận tiện, nói đi.

Thân thể Mục Lương ngã về phía sau, Trùng Cộng Hưởng bay tới gần.

Bố Vi Nhân thức thời xoay người rời khỏi, đi xem tiểu hầu gái làm sao nấu nướng thịt hung thú biển.

- Không có chuyện gì, chính là muốn báo cáo lại công tác mấy ngày này với ngươi một chút.

Nguyệt Thấm Lam ưu nhã nói.

- Được.

Ánh mắt của Mục Lương nhu hòa xuống, nghe Nguyệt Thấm Lan báo cáo công việc dài đến hai mươi phút.

- Tốt lắm, công tác của ta đã báo cáo xong, nói chung mọi việc đều rất tốt.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ thở ra một hơi.

- Khổ cực cho ngươi rồi.

Mục Lương điềm đạm nói.

- Cái này không có gì.

Nguyệt Thấm Lam mang theo nụ cười, âm thanh lại vang lên:

- Chắc ngươi đã đến đảo Người Cá rồi, tình huống thế nào?

- Tình huống không tốt lắm, sào huyệt Hư Quỷ còn lớn hơn so với trong tưởng tượng, đảo Người Cá không giữ được...

Mục Lương giống như trò chuyện bình thường, từ từ nói mấy chuyện diễn ra ngày hôm nay.

- Nên ngươi lừa tộc Người Cá mang về rồi?

Trong giọng Nguyệt Thấm Lan tràn đầy ngạc nhiên.

- Làm sao có thể gọi là lừa dối?

Mục Lương dở khóc dở cười, rõ ràng là dựa vào thực lực.

- A được, xem ra ta là nói sai.

Nguyệt Thấm Lan nở nụ cười như hoa nói.

Sau đó, giọng cô nghiêm túc, dặn dò:

- Mục Lương, phải nhớ kỹ an toàn của bản thân mới là quan trọng, nên nhớ kỹ điểm này.

Đảo Người Cá có nhiều Hư Quỷ như vậy, khiến cô cảm thấy lo lắng.

- Ừm, đã biết.

Khóe miệng Mục Lương nở nụ cười.

Anh ôn hòa hỏi:

- Mễ Nặc đâu, không có ở bên cạnh sao?

- Cô ấy à, ngày hôm nay bận rộn cả ngày ở Phố Buôn Bán, ăn xong đã đi ngủ.

Nguyệt Thấm Lan ôn nhu giải thích.

Thiếu nữ tai thỏ vì muốn kiếm thêm nhiều tinh thạch cho Mục Lương, nên rất quan tâm công tác ở Phố Buôn Bán, lượng công việc có thể nói là gấp bội.

- Bảo cô ấy đừng làm việc quá mệt mỏi.

Mục Lương ôn nhu căn dặn một câu.

- Được rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp.

Hai người lại nói chuyện vặt một hồi, không nỡ chấm dứt cuộc trò chuyện.......

………..

Rào... rào ~~~

Sóng biển xô vào bãi cát, đánh lên bên bờ đá ngầm.

Lông mi nhỏ dài của Ly Nguyệt hơi run run, chậm rãi nhấc lên mí mắt, trong con ngươi màu bạc tán đi vẻ mê man. Tay cô cầm vải lanh ngồi dậy, mới phát hiện mình đang nằm ngủ trên đùi Mục Lương.

Trong mắt Mục Lương chứa ý cười, nghiêng đầu ôn hòa hỏi:

- Ngủ ngon không?

- Ta, ta không cẩn thận ngủ quên mất...

Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt phiếm hồng nói.

- Không có việc gì, đứng lên ăn chút điểm tâm đi.

Mục Lương kéo cô gái tóc bạc ngồi dậy.

Ly Nguyệt nghe vậy nhìn về phía ngoài khơi, bóng tối đã từng bước giảm bớt, ánh sáng nhạt sáng lên, trời đã sáng. Cô nhìn phía Mục Lương, dịu dàng hỏi:

- Ngươi một đêm đều không ngủ sao?

- Ta không buồn ngủ.

Mục Lương thuận miệng đáp.

- Đại nhân, có thể ăn sáng rồi.

Vân Hân yêu kiều hô to.

- Tới ngay.

Mục Lương trong sáng đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận