Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2291: Ta Không Thể Nói Lời Vi Phạm Lương Tâm Như Vậy.

Hi Bối Kỳ nhắc nhở:

- Hôm nay, ngươi chơi cho thỏa thích đi, ngày mai nhớ kỹ tới sớm để chiêu binh.

- Đã biết, hôm nay vất vả cho ngươi rồi.

Nguyệt Phi Nhan phất tay nói.

Không Quân vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị cho việc chiêu binh, ngày mai là vòng tuyển chọn thứ nhất để sàng chọn những người thích hợp.

Hi Bối Kỳ không thèm để ý mà phất tay một cái, bưng chén đũa tiếp tục ăn sáng.

Sau khi bữa sáng kết thúc, cô gái Ma Cà Rồng đi tìm Vân Vân, chuẩn bị đến gặp Hi Đức Vưu Kỳ.

Đám người Ngôn Băng và Ny Cát Sa trở về tầng sáu, tiếp tục hoàn thành kế hoạch huấn luyện mỗi ngày.

Nguyệt Phi Nhan thì đi theo Nguyệt Thấm Lan xuất phát đến sân vận động, hai người đều ngồi ở ghế sau xe hơi, phụ trách lái xe là Ba Phù.

Nguyệt Phi Nhan quay đầu hỏi:

- Mẹ, hôm nay ngươi không bận sao?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Hôm nay không có quá nhiều việc, đến sân vận động rồi lại đi Cục Quản Lý cũng không muộn.

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói:

- Hoá ra là vậy, nếu bận quá thì mẹ cứ đến Cục Quản Lý, ta thay ngươi đi xem Lưu Tâm.

- Ngươi quá vô tư, ta lo lắng.

Nguyệt Thấm Lan từ chối không chút do dự.

- Cái gì chứ, có đôi khi ta rất là tinh tế nha.

Nguyệt Phi Nhan phồng má phản bác.

Nguyệt Thấm Lan vươn tay véo má con gái, buồn cười nói:

- Hiếm khi nghe ngươi nói lời quan tâm ta đấy, xem ra hôm nay mặt trời mọc từ phía tây rồi.

- Hưm hưm ~~~

Nguyệt Phi Nhan xoay đầu qua, ngây thơ nói:

- Vậy sau này mẹ khen ta nhiều một chút là có thể thường xuyên nghe được.

- Ta không thể nói lời vi phạm lương tâm như vậy.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc đáp.

- Mẹ, xem ra ta do ngươi nhặt về thật rồi.

Nguyệt Phi Nhan tức giận nói.

- Không phải.

Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh trả lời.

Nguyệt Phi Nhan nghe vậy chấn động tinh thần, giật mình nói:

- A, chẳng lẽ ta là con ruột của mẹ sao?

- Nghĩ gì thế hả?

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt một cách ưu nhã, nói:

- Ngươi không phải do ta nhặt về, mà là Thấm Di nhặt về.

-...

Nguyệt Phi Nhan cạn lời vài giây.

Nguyệt Thấm Lan nghĩ đến cái gì đó, liếc con gái một cái:

- Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi ngươi không có đến thăm Thấm Di thì phải.

- Cũng không lâu lắm, lúc đại điển kiến quốc có gặp qua mà...

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi.

- Cái này mà còn gọi là không lâu à?

Nguyệt Thấm Lan vươn ngón trỏ chọc mặt con gái.

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói:

- Được rồi, vậy một lúc nữa ta đến sân vận động rồi lại đi Phim Trường, thuận tiện đưa chút thức ăn cho mẹ Thấm Di.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ừm, nhớ nhắc chị ấy đừng làm việc quá vất vả, thỉnh thoảng bớt thời giờ trở về khu Trung Ương.

- Vâng.

Nguyệt Phi Nhan lên tiếng.

Không lâu sau, xe hơi dừng ở bên ngoài hội quán thể dục, hai người xuống xe rồi đi vào bên trong.

- Ào ào ào ~~~

Cả hai còn chưa đi vào sân huấn luyện nhảy cầu thì đã nghe được tiếng nước bắn lên.

- Xem ra mọi người luyện tập rất nỗ lực.

Nguyệt Phi Nhan nói thầm một tiếng.

Hai người đi vào sân huấn luyện nhảy cầu, thấy được trong bể bơi có mười mấy người, hai người liếc mắt một cái đã thấy được Lưu Tâm.

- Ào ào ~~~

Cô ấy bơi tới cạnh bể bơi, tay nắm lấy vòng bảo hộ bò lên trên bờ, ngực phập phồng vài cái vì thở dốc, sau đó dùng tay lau bọt nước trên mặt.

Lưu Tâm hít sâu một hơi, xoay người đi tới cầu thang dẫn tới đài nhảy cầu.

- Lưu Tâm.

Nguyệt Phi Nhan vội vã hô một tiếng.

Cô gái tóc cam đất chợt dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô gái tóc đỏ, hai mắt lập tức sáng ngời, hào hứng xoay người chạy về phía hai người.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Chị Phi Nhan, đại nhân Thấm Lan.

Lưu Tâm đi tới trước mặt hai người, buộc mái tóc ướt đẫm bằng dây cao su.

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói:

- Chạy nhanh như vậy làm gì, chúng ta sẽ không biến mất.

- Sao các ngươi lại tới đây?

Lưu Tâm nói với khuôn mặt ửng đỏ.

- Tới thăm ngươi, thuận tiện đưa chút đồ ăn cho ngươi.

Nguyệt Thấm Lan nói xong thì lấy ra một hộp đồ ăn từ bên trong ma cụ không gian.

- A, mọi người không cần phải cất công tới đây đưa thức ăn cho ta đâu, ở đây có cung cấp thức ăn mà.

Dù nói vậy nhưng đôi mắt đẹp của Lưu Tâm lại trở nên sáng ngời.

Nguyệt Phi Nhan nắm lấy bàn tay của Lưu Tâm, nhìn các ngón tay nhíu lại, nói:

- Ngươi ngâm nước quá lâu, luyện tập thì cũng nên nghỉ ngơi, tay chân ngươi đều nhíu lại rồi.

Lưu Tâm nhỏ giọng nói:

- Mọi người đều như vậy mà.

- Cơ thể ngươi yếu, phải điều trị thật tốt mới được.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Nguyệt Phi Nhan hỏi:

- Việc huấn luyện buổi sáng còn không có kết thúc sao?

- Vẫn chưa đâu, còn khoảng một tiếng nữa.

Lưu Tâm cười tươi như hoa nói.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng nói:

- Vậy thì ăn chút gì đó đi rồi lại luyện tập tiếp.

Lưu Tâm vội vàng nói:

- Ta đã ăn sáng rồi, nếu bây giờ lại ăn thêm nữa thì một hồi nhảy cầu sẽ đau bụng, không thể ăn quá no.

- Vậy ngươi giữ lại hộp cơm này để trưa ăn đi, bữa tối phải trở về cung điện ăn, biết không?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Vâng.

Lưu Tâm vui vẻ gật đầu.

………

- Vù vù vù ~~~

Trên bầu trời bên ngoài Vệ Thành Số Tám, từng cơn gió mát thổi ngang qua.

Nguyệt Phi Nhan đón gió hơi híp mắt lại, bắt đầu giảm xuống độ cao hướng về Vệ Thành Số Tám.

Trên cửa thành, binh sĩ canh gác giơ ống nhòm, thấy được cô gái tóc đỏ đang đáp xuống phía này.

- A, đó là đại nhân Nguyệt Phi Nhan!

Hắn hô một tiếng.

- Đại nhân Nguyệt Phi Nhan à, vậy thì không cần phải xen vào.

Một vị binh sĩ khác có kinh nghiệm thuận miệng nói.

- Ồ, được rồi.

Binh sĩ giơ ống nhòm lên tiếng, nhìn chăm chú vào cô gái tóc đỏ đang bay về phía Phim Trường.

- Vù vù vù ~~~

Nguyệt Phi Nhan rơi xuống đất, cánh phía sau khôi giáp Chu Tước khép lại, giơ tay tháo mũ giáp xuống và thu hồi vào trong ma cụ không gian.

Cô lắc lắc mái tóc màu đỏ, cất bước đi vào Phim Trường, binh sĩ giữ cửa thấy nàng tiến đến nên vội vã giơ tay nghiêm chào.

Nguyệt Phi Nhan đồng dạng giơ tay nghiêm chào, thanh thúy nói:

- Vất vả cho các ngươi rồi.

- Không vất vả.

Binh sĩ hơi mỉm cười đáp.

- Thấm Di có ở bên trong không?

Nguyệt Phi Nhan thả tay xuống hỏi.

Binh sĩ hồi đáp:

- Có đấy, ngài ấy đang quay chụp tại sân quay chụp ở tận cùng bên trong.

- Cám ơn.

Nguyệt Phi Nhan phất tay, cất bước đi vào Phim Trường.

- Cộp cộp cộp ~~~

Nguyệt Phi Nhan đi sâu vào trong Phim Trường, từ xa đã nhìn thấy Tuyết Cơ đang quay ngoại cảnh.

Cô gái tóc đỏ đang định lên tiếng kêu gọi nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bách Biến Ma Nữ thì vẫn là tạm thời bỏ đi ý niệm trong đầu.

- Nhất định là cô ấy đang mắng người, ta không nên quấy rầy.

Nguyệt Phi Nhan nói thầm một câu, rồi bước nhanh tới một khu quay phim khác, rất nhanh đã thấy được Nguyệt Thấm Di đang bận rộn.

- Bên đây cũng đang bận...

Cô nói thầm một tiếng rồi tìm chỗ ngồi xuống.

- Nhanh tay nhanh chân lên một chút.

Nguyệt Thấm Di chống nạnh, liên tục dùng lời nói chỉ huy các diễn viên chạy chỗ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận