Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2702: Hai Mươi Mốt Tuổi Vẫn Còn Nhỏ

Mã Cách Phu nhìn nữ nhân nằm trên giường, ánh mắt lấp lóe.

Đồng tử của Tuyết Diệp co rút lại, cô không thể bị mang ra khỏi Vệ Thành Số Chín, có khi nào sẽ bị đám người này giết người diệt khẩu không?

Tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, không được, cô không muốn chết.

Mã Cách Phu đột nhiên đề nghị:

- Đức Lạt Cơ, ngươi nói xem nếu ta biến cô ta thành người câm rồi cắt tóc ngắn giả dạng thành nam nhân mang đi ra ngoài, như vậy có thành công không?

- ...

Tuyết Diệp nghe vậy không khỏi trừng lớn hai mắt, có thể nói mái tóc là cái mạng thứ hai của cô, tuyệt đối không thể đụng vào.

Đức Lạt Cơ sờ cằm, rơi vào trầm tư:

- Cắt tóc, giả dạng thành nam nhân mang đi ra ngoài à…

- Đức Lạt Cơ, ngực của cô ta lớn như vậy, trừ phi cắt bỏ bằng không thì rất khó giả trang thành nam nhân.

Thiết Lôi Nhĩ nhắc nhở.

- ...

Cơ thể của Tuyết Diệp run bần bật, đám người này thật ác độc, ngực lớn là lỗi của cô à?

- Được rồi, đừng ra ý kiến không đáng tin cậy như vậy nữa.

Đức Lạt Cơ nghe vậy giơ tay gõ đầu Mã Cách Phu một.

- A ~~~

Mã Cách Phu ủy khuất ôm đầu, ánh mắt u oán.

Đức Lạt Cơ trầm giọng nói:

- Không thể làm như vậy, lỡ như khi rời khỏi Vệ Thành Số Chín bị lục soát, cô ta chỉ cần làm ra chút động tĩnh thì cả ba chúng ta đều không trốn thoát.

- Vậy phải làm thế nào đây?

Mã Cách Phu u oán hỏi.

- Nếu ta biết thì còn hỏi ngươi làm gì?

Đức Lạt Cơ liếc xéo đối phương.

- ...

Mã Cách Phu đen mặt.

Tuyết Diệp nghe vậy trong lòng thở phào một hơi, ít nhất cô không cần bị cắt tóc và cắt ngực.

Mã Cách Phu lập tức tìm người chịu tội thay:

- Thiết Lôi Nhĩ, ngươi mau nghĩ biện pháp!

Thiết Lôi Nhĩ thật thà nói:

- Ta, ta làm gì có biện pháp chứ, nếu ta thông minh như vậy thì đã trở thành Hầu Giả nhị phẩm rồi.

- Đúng vậy, Thiết Lôi Nhĩ là đồ ngốc, ngươi gọi hắn làm cái gì?

Đức Lạt Cơ trừng mắt nhìn Mã Cách Phu.

- ...

Khóe mắt của Thiết Lôi Nhĩ giật giật, tuy không cần phải suy nghĩ biện pháp nhưng mà trong lòng hắn vẫn không vui vẻ tí nào.

Mã Cách Phu lạnh lùng cười một tiếng, tiếp tục suy nghĩ biện pháp.

Yết hầu của Tuyết Diệp nhấp nhô, cô muốn nói gì đó nhưng mà chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

- Ngươi muốn nói gì thế?

Mã Cách Phu hơi híp mắt hỏi.

- ...

Tuyết Diệp tức giận mắng trong lòng, miệng bị chặn, hắn muốn cô trả lời như thế nào?

Thiết Lôi Nhĩ hỏi:

- Hình như cô ta muốn nói cái gì đó, có cần cởi trói không?

- Không được, nếu cởi trói thì nhất định cô ta sẽ hô to, dẫn dụ người khác tới đây.

Mã Cách Phu từ chối.

Tuyết Diệp hết chỗ nói rồi, cô vốn định khuyên bảo ba người là mình có thể phối hợp bọn họ rời khỏi Vệ Thành Số Chín, sau đó lại tìm cơ hội chạy trốn hoặc là cầu cứu, hiện tại tất cả dự định đều chết từ trong trứng nước rồi.

Trong cung điện.

- Chào buổi sáng ~~~

Hi Bối Kỳ đi vào nhà ăn, cô liếc mắt một cái nhìn thấy Mục Lương đang thưởng thức bữa sáng.

Trong nhà ăn, ngoại trừ Mục Lương ra thì còn có mấy người Mễ Nặc và Ngải Lỵ Na, họ đều là những người thức dậy tương đối sớm.

- Chào buổi sáng.

Mục Lương mỉm cười đáp lại.

Hi Bối Kỳ liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, lẩm bẩm:

- Mới bảy giờ mà mọi người đã dậy rồi.

- Bảy giờ mà còn tính là sớm à?

Nguyệt Thấm Lan đi vào nhà ăn, vươn tay giả vờ gõ đầu cô gái Ma Cà Rồng.

Ngải Lỵ Na chớp chớp đôi mắt màu hồng nhạt, nói:

- Sáu giờ trời đã sắp sáng, rất nhiều người đều thức dậy ra ngoài đi làm rồi nha.

Hi Bối Kỳ mím môi lại, đỏ mặt nói:

- Mọi lần ta cũng dậy rất sớm mà.

Xế chiều hôm nay cô sẽ đi đến Không Quân Doanh, buổi sáng không có gì làm cho nên ngủ thẳng giấc đến khi nào tỉnh thì mới dậy.

- Không sao, ngươi chỉ ngủ nhiều một chút, không sao.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Hì hì, Mục Lương là tốt nhất.

Hi Bối Kỳ làm nũng.

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày nói:

- Gặp ai ngươi cũng nói như vậy.

- Nào có chuyện đó chứ!

Hi Bối Kỳ bĩu môi, trên mặt lộ vẻ tinh quái làm cho Mục Lương và những người khác đều phải bật cười.

- Ngồi đi, ăn sáng trước đã.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Hì hì, tốt.

Hi Bối Kỳ kéo ghế ngồi xuống, vươn tay cầm một bánh bao thịt bắt đầu ăn.

- Ngao ngao ~~~

Đôi mắt vàng óng của cô chớp chớp, hỏi:

- Nhóm của Ly Nguyệt đâu rồi?

- Chị Ly Nguyệt vẫn chưa trở lại.

Mễ Nặc thanh thúy nói.

Hi Bối Kỳ hỏi:

- A, bọn họ vẫn còn đang điều tra chuyện Bất Hủ Chúng à?

- Ừm, chuyện này không giải quyết nhanh được.

Ngải Lỵ Na lên tiếng.

Hi Bối Kỳ nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhẹ giọng nói:

- Nếu có thể tìm được Tuyết Diệp thì tốt rồi.

Mục Lương đột nhiên lên tiếng:

- Ta nhớ bên trong hộ vệ Trung Ương có người thức tỉnh năng lực liên quan tới khứu giác.

- Đúng vậy, người đó tên là Hương Nhu.

Ngải Lỵ Na thuận miệng trả lời.

Mục Lương suy nghĩ một chút, nói:

- Tìm chút quần áo của Tuyết Diệp rồi đưa cho Hương Nhu, sau đó mang cô ta đến Vệ Thành Số Chín, xem thử có thể tìm người dựa vào mùi hay không.

- A, hóa ra còn có thể làm như vậy, tại sao trước đây ta không ngờ lại chứ!

Đôi mắt của Ngải Lỵ Na lập tức sáng ngời.

- Đại khái là bởi vì ngươi ngốc.

Hi Bối Kỳ đâm cô một nhát dao.

Ngải Lỵ Na híp mắt lại, nói với giọng điệu bất thiện:

- Hi Bối Kỳ, ngươi lại ngứa đòn nữa phải không?

- Hì hì, ngươi đánh không lại ta nha~

Hi Bối Kỳ phách lối hất cằm lên.

- ...

Khóe mắt của Ngải Lỵ Na co giật một cái, tức giận nha.

- Được rồi, mọi người yên tĩnh nào.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên gõ đầu cô gái Ma Cà Rồng.

Hi Bối Kỳ ôm đầu, ủy khuất nói:

- Chị Thấm Lan, ta lại không phải là Nguyệt Phi Nhan, tại sao ngươi lại đánh đầu ta chứ.

- Với ta mà nói thì hai người các ngươi đều đáng đánh đòn.

Nguyệt Thấm Lan nhàn nhạt nói.

- ...

Hi Bối Kỳ bĩu môi, không phản bác.

Mục Lương cười lắc đầu, có Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan ở đây, mỗi ngày trong cung điện đều rất náo nhiệt và vui vẻ.

Hi Bối Kỳ đổi sang chủ đề khác, hỏi:

- Mục Lương, hôm nay ngươi định làm gì thế?

- Nghiên cứu vũ khí mới.

Mục Lương bình thản đáp.

Hiện giờ hắn vẫn chưa tìm được da của Trùng Thận Lâu, hắn dự định nghiên cứu linh khí đạn đạo trước, đề cao thực lực của vương quốc Huyền Vũ.

Hi Bối Kỳ chớp mắt nói:

- Ồ ồ, thế thì ta đi theo Hương Nhu tìm kiếm Tuyết Diệp.

- Không được, ngươi sẽ ảnh hưởng tới chúng ta chấp hành nhiệm vụ.

Ngải Lỵ Na lập tức lên tiếng từ chối.

- Làm sao có chuyện đó chứ.

Hi Bối Kỳ giả vờ ủy khuất nói.

Ngải Lỵ Na trợn trắng mắt, đề nghị:

- Hi Bối Kỳ, ta cảm thấy ngươi nên đi đóng phim, có khi sẽ trở thành minh tinh đấy.

- Đúng là ta có nghĩ đến chuyện này, nhưng mà Mục Lương không cho.

Hi Bối Kỳ nhìn về phía Mục Lương.

- Khi nào giải quyết xong chuyện Hư Tộc thì lại bàn chuyện này.

Mục Lương nhàn nhạt liếc cô gái Ma Cà Rồng.

- Vâng, ta hiểu.

Hi Bối Kỳ vội vã ngồi thẳng lưng, thần sắc nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận