Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 192: Nuôi Không Nổi Ong Chúa

Số lượng ong thợ khổng lồ như thế, căn bản không đủ lượng hoa cho chúng nó lấy mật, không có biện pháp lấy mật thì không có đồ ăn.
Nói cách khác, Mục Lương suýt chút nữa không nuôi nổi đám ong thợ này.
Hiện tại, thành Huyền Vũ chỉ có thể nuôi dưỡng được hơn 10000 con ong, vẫn là dưới điều kiện trong thời gian ngắn gieo trồng lượng lớn thực vật có thể nở hoa thụ phấn mới được, nếu để Ong Chúa sinh sản số lượng lớn thì đã chậm. Trừ phi Rùa Đen lại tiếp tục tiến hóa, mới có thể nuôi dưỡng thêm càng nhiều Ong Trời.
- Không quân của ta.
Mục Lương thở dài.
Ong Chúa cấp 5, hình thể chừng hơn 2 mét, miễn cưỡng có thể cõng người phi hành. Nếu tiến hóa đến cấp 6, hoặc cấp bậc càng cao, lại sinh sản lượng lớn ong thợ thì có thể dùng làm không quân.
Hiện tại, Mục Lương phải suy xét tương lai làm như thế nào để nuôi sống số lượng Ong Chúa lớn như vậy.
- Này?
Ngôn Băng kinh ngạc nhìn ong mật đột nhiên trở lên to lớn.
- Có phải rất thần kỳ không? Đây là năng lực thức tỉnh của Mục Lương.
Ngải Lỵ Na nhẹ giọng nói.
- Không thể tưởng tượng nổi.
Ngôn Băng kinh ngạc cảm thán nói.
- Đi thôi, tổ ong sẽ đặt ở vách đá bên kia.
Mục Lương đẩy ra cánh cửa sổ, mở đường cho Ong Chúa bay ra.
Ong ong ong…
Ong Chúa bay đi, chuẩn bị đi xây tổ đẻ trứng.
Mục Lương quay lại bàn làm việc, trong lòng âm thầm suy nghĩ cách sử dụng năng lực mới. Khế Ước Ong Chúa, năng lực này vô cùng lợi hại.
Nói một cách đơn giản, đó là năng lực đặc thù tương đương với việc tạo ra hợp đồng để ước thúc thuộc hạ.
Năng lực Khế Ước Ong Chúa cấp 5 có thể đặt ra năm khế ước, niên hạn từ một năm đến 50 năm.
Niên hạn ước thúc càng cao, hạn chế trong khế ước sẽ càng ít.
Đương nhiên, ngoại trừ người tự nguyện đáp ứng khế ước, cái gì ngươi cũng đồng ý rồi, vậy thì còn có gì để nói.
Năng lực mới ấy, có thể giúp Mục Lương yên tâm giao nhiệm vụ quan trọng cho một số người. Ví dụ như nhóm kẻ trộm kia, chỉ cần ký Khế Ước Ong Chúa, hoàn toàn không sợ bọn họ trốn chạy.
Đến nỗi nội dung của Khế Ước Ong Chúa, anh còn phải cẩn thận ngẫm nghĩ lại mới được. Cuối cùng thì hiện tại một phần khế ước chỉ có thể có năm điều hạn chế.
- Mục Lương, mấy thứ này làm sao bây giờ?
Ngải Lỵ Na lên tiếng hỏi. Cô chỉ vào một bó giấy da thú trên mặt đất, đánh gãy suy nghĩ của anh.
- Để ở chỗ này đi, lát nữa ta sẽ bảo Thấm Lam sửa sang lại.
Mục Lương nhẹ giọng nói. Anh đột nhiên nghĩ đến việc tuyên truyền, nói:
- Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na, ta giao cho các ngươi một nhiệm vụ.
- Ngươi nói đi.
Ly Nguyệt ôn nhu nói.
- Các ngươi còn nhớ rõ nữ nhân tên là Y Lệ Y kia chứ?
Mục Lương chống tay trên mặt bàn, nhẹ giọng nói:
- Ta cần các ngươi đi thành Thánh Dương tìm cô ấy.
- Ta hiểu rồi.
Ngải Lỵ Na gật đầu.
Ly Nguyệt gật đầu, ôn nhu nói:
- Chúng ta sẽ vào thành tìm.
- Lại phải đi thành Thánh Dương một chuyến.
Ngải Lỵ Na duỗi eo nhỏ.
- Ta đây? Ta làm gì?
Ngôn Băng lạnh giọng hỏi.
- Ngươi trước tạm thời nghỉ ngơi ở thành Huyền Vũ một thời gian, nhìn xung quanh.
Mục Lương mỉm cười nói.
- Không cần, hiện tại ta có thể làm việc.
Ngôn Băng lắc đầu.
Cô đang chuẩn bị gia nhập Thành Huyền Vũ, đồng bạn của mình đều ở chỗ này, càng đừng nói còn có Đôi Cánh Thiên Sứđâu.
- Mục Lương, để cô ấy đi theo đi.
Ly Nguyệt đánh mắt ra hiệu cho anh.
Cô biết đội trưởng là người không chịu ngồi yên, cũng muốn trở về thành Thánh Dương tìm đám người Ny Cát Toa.
- Nếu như vậy, ngươi dẫn cô ấy đi mặc một bộ khôi giáp U Linh, đi theo các ngươi chấp hành nhiệm vụ này.
Mục Lương tin tưởng phán đoán của cô gái tóc bạc.
- Được.
Ly Nguyệt khẽ mỉm cười, cảm giác được người khác tín nhiệm rất tốt. Cô vỗ vai Ngôn Băng, dẫn đầu đi ra ngoài.
Ngôn Băng hơi khom người hành lễ với Mục Lương, xoay người đi theo bạn mình.
Trên đường hai người đi tới kho vũ khí trong Phủ thành chủ.
- Ngươi không nên vội vàng như thế.
Ly Nguyệt lạnh nhạt nói.
- Ta muốn gặp Ny Cát Toa một lần, giải thích tình hình cho cô ấy.
Ngôn Băng cũng cảm thấy kế hoạch của Ny Cát Toa rất khó thành công.
Cô nghĩ một lát, hỏi:
- Có thể nói việc Đôi Cánh Thiên Sứ cho họ biết được không?
- Tại sao phải nói cho họ biết?
Ly Nguyệt nhăn lại đôi lông mày mảnh màu bạc.
Cô lại không có thiện cảm đối với Ny Cát Toa, bởi vì cô ta định hy sinh Ngôn Băng để đạt tới mục đích.
- Vì họ đều có lý tưởng và mục tiêu giống với chúng ta.
Ngôn Băng trầm mặc một chút, nói:
- Ta cảm thấy không nên ‘thấy chết mà không cứu’ đối với họ.
Cô hiểu suy nghĩ của Ni Cát Toa, trong mấy ngày bị giam giữ ở địa lao, đối phương thường xuyên tới tìm cô nói chuyện.
Cũng hiểu rõ Ny Cát Toa đã là cùng đường, họ đã cảm nhiễm Hư Quỷ Cảm Nhiễm rất nhiều năm, ngày hóa thành Hư Quỷ đã không xa.
Cho nên, đám người Ny Cát Toa cảm thấy, nếu không mau chóng hành động thì họ sẽ bị coi là Hư Quỷ mà bị xử lý mất.
- Nói chuyện Đôi Cánh Thiên Sứ cho cô ấy, ngươi cảm thấy cô ấy sẽ tin tưởng chúng ta sao?
Ly Nguyệt hỏi ngược lại.
- Ta cảm thấy chắc sẽ tin.
Ngôn Băng cảm thấy sẽ không có ai muốn chết.
Trước đó không có biện pháp ngăn cản Hư Quỷ Cảm Nhiễm ăn mòn, hiện tại có cách kéo dài tuổi thọ, cũng không cần đi chịu chết.
- Có thể, chỉ cần ngươi có thể thuyết phục được họ gia nhập thành Huyền Vũ.
Ly Nguyệt mím môi, nhàn nhạt nói:
- Như vậy thì ta có thể thuyết phục Mục Lương cho họ mượn dùng Đôi Cánh Thiên Sứ.
Cô muốn lôi kéo thêm chút chiến lực cho thành Huyền Vũ, đặc biệt là tiểu đội ám sát sau khi trải qua huấn luyện của thành Thánh Dương.
Ngải Lỵ Na trừng lớn đôi mắt màu hồng nhạt, ngơ ngác nhìn hành động của cô gái tóc bạc.
Này rõ ràng chính là muốn dụ dỗ, lừa một ít người gia nhập thành Huyền Vũ, Đôi Cánh Thiên Sứ vẫn luôn do Vưu Phi Nhi quản lý nghiên cứu.
Hiện tại, Nước Mắt Thiên Sứ đã sớm tìm được biện pháp chứa đựng, đó chính là chế tác một vật chứa loại linh khí, thì có thể hoàn mỹ bảo tồn nó.
- Cho họ gia nhập Thành Huyền Vũ?
Ngôn Băng ngẩn người.
- Đúng vậy.
Khóe miệng của Ly Nguyệt khẽ cong lên, nhàn nhạt hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi chỉ tính toán nói tin tức về Đôi Cánh Thiên Sứ cho họ, sau đó mặc kệ họ sao?
- Việc này….
Ngôn Băng nghẹn lời.
Cô thật sự không thể mặc kệ đám người Ny Cát Toa.
- Lời hôm nay ta nói với ngươi ở trong địa lao của thành Thánh Dương, ngươi lại kể lại cho đám người Ny Cát Toa nghe.
Ly Nguyệt nói.
- Hình như là có thể.
Ngôn Băng bừng tỉnh chợt hiểu.
Ngải Lỵ Na trộm giơ ngón tay cái cho cô gái tóc bạc, không nghĩ tới tài ăn nói của Ly Nguyệt sẽ giỏi như thế.
- Đi nhanh đi.
Ly Nguyệt trợn mắt.
Ba người đi vào kho vũ khí trong Phủ thành chủ.
Kho vũ khí là nơi Phủ thành chủ cất vũ khí, khôi giáp U Linh mới được chế tác.
Kho vũ khí do Ma Dương Sáu Sừng canh giữ.
Đúng vậy, không có sai, chính là con cừu ngốc nghếch biết Phản Xạ Xông Tới kia.
Mục Lương nhìn thấy Ma Dương Sáu Sừng đi dạo ở trong phủ thành chủ, bèn đuổi nó tới ở lại kho vũ khí, làm thủ vệ trông coi vật tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận