Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 208: Đọc Sách Viết Chữ

- Cũng gần như vậy đó.
Đáy mắt của Nguyệt Thấm Lan lóe ra ý cười.
- Không được, ta còn chưa có yêu đương.
Nguyệt Phi Nhan gãi gãi mái tóc màu đỏ.
Vẻ mặt của Nguyệt Thấm Lan cứng đờ.
Không đúng, mới vừa nói đến thực lực, sao ngươi lại nhảy qua nói đến yêu đương rồi?
- Mẹ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Mấy tuổi thì yêu đương?
Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc hỏi.
- A? Ngươi hỏi chuyện ấy làm gì?
Khuôn mặt quyến rũ của Nguyệt Thấm Lan hiện lên vẻ bối rối.
Lẽ nào con gái biết mình không phải là mẹ ruột của nó rồi?
- Ta chính là muốn lấy mẹ làm mục tiêu.
Nguyệt Phi Nhan nắm chặt lấy bàn tay, tâm trạng vô cùng sôi sục.
Cô nói, nét mặt vô cùng nhăn nhó:
- Ta muốn lên cấp sáu nhanh hơn so với mẹ, như vậy mới có thời gian để lên kế hoạch cho chuyện... yêu đương.
- Ách...
Lông mi của Nguyệt Thấm Lan run lên, không hiểu sao lại có loại con gái xung động này.
Cô chưa từng yêu đương, thì nói về yêu đương cái gì chứ!
- Mẹ ơi, ngươi nói nhanh đi.
Nguyệt Phi Nhan ôm lấy cánh tay của Nguyệt Thấm Lan.
Cô giống như một cô gái nhỏ đang làm nũng:
- Mau nói đi mà, ngươi bao nhiêu tuổi thì yêu đương? Bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?
- Ngươi thật sự chỉ có một tí đáng yêu thôi, ngay cả mẹ mình bao nhiêu tuổi cũng không biết.
Nguyệt Thấm Lan chớp chớp mắt, khuôn mặt quyến rũ giả vờ tỏ vẻ bi thương.
Cô vươn tay kéo kéo cán tay cô gái tóc đỏ, hoảng sợ muốn bỏ chạy.
Làm sao có thể nói tuổi được đây, vậy không phải sẽ bị bại lộ hay sao.
Hơn nữa, số tuổi của phụ nữ là một bí mật lớn.
- À?
Ánh mắt của Nguyệt Phi nhan đờ đẫn.
Cô hung hăng cầm lấy mái tóc dài, hung hăng hét lớn:
- Từ trước đến giờ ngươi chưa từng nói qua tuổi của mình, thì ta làm sao có thể biết được chứ.
Nguyệt Phi Nhan đã không chỉ một lần hỏi qua tuổi tác của mẹ mình, nhưng từ trước đến giờ chưa từng thành công.
Cô ở bộ lạc Nguyệt Đàm đã từng tìm hiểu, cái gì cũng đã đều nói.
Có người nói là 26 đến 27 tuổi.
Nguyệt Phi Nhan nghe xong làm sao có thể tin được chứ, vậy lúc mẹ mang thai nàng chỉ mới mười tuổi sao?
Cô đã hung hăng dạy dỗ cho những người báo sai tuổi tác của mẹ mình một trận.
Bên trong một tòa nhà ở ngoại thành của thành Huyền Vũ.
- Thiếu lâu chủ, chúng ta thật sự phải gia nhập thành Huyền Vũ sao?
Trình Mâu nhỏ giọng hỏi.
Nói như thế nào thì bọn họ ở thành Thập Lâu cũng là lâu chủ một phương.
Mặc dù sau này đến thành Thánh Dương cũng không quá tốt, nhưng cũng vô cùng tự do, không có hạn chế gì.
- Ừm, ta đã quyết định rồi.
Y Lệ Y nhìn mười mấy tên thuộc hạ trước mặt.
Sau khi nhóm người tiến vào Phố Buôn Bán vào ban ngày, một bộ phận nhỏ ở lại thương lượng, phần còn lại thì trở về chuẩn bị dọn nhà.
- Vậy chúng ta thì sao?
Một tên thuộc hạ mở miệng, có chút ngượng ngùng nói.
- Tất cả đều xem sự sắp xếp của thành chủ thành Huyền Vũ.
Y Lệ Y biết sự lo lắng của các thuộc hạ, nói:
- Các ngươi không cần quá lo lắng, với thực lực của các ngươi, nhất định sẽ được trọng dụng.
- Vâng.
Các thuộc hạ đáp.
- Qua ngày hôm nay, ta sẽ không còn là thiếu lâu chủ của các ngươi nữa.
Khuôn mặt của Y Lệ Y nghiêm túc, dặn dò:
- Về sau các ngươi sẽ là những người trung thành của thành chủ thành Huyền Vũ.
Cô không muốn trong lòng bọn họ vẫn còn chủ cũ, như vậy sẽ khiến người khác không thích.
Các thuộc hạ trầm mặc, tâm trạng có chút phức tạp, cũng hơi ngại ngùng nên không dám mở miệng.
- Hiểu rồi ạ.
Trình Mâu dẫn đầu lên tiếng trả lời.
- Các ngươi đã nhớ kỹ chưa?
Cặp mắt màu xanh lục của Y Lệ Y nhìn chằm chằm vào các thuộc hạ.
- Chúng ta nhớ kỹ rồi.
Các thuộc hạ cung kính nói.
- Về sau hãy cùng với người nhà sống thật tốt.
Y Lệ Y do dự một lúc.
Cô quyết định nói rõ một chút:
- Không cho phép các ngươi kết bè kết cánh, như vậy sẽ không có kết quả tốt đâu.
Thành Huyền Vũ không giống như thành Thập Lâu, cái gì cũng có quy tắc quy định.
Nếu như thuộc hạ làm sai, Y Lệ Y cũng không có lí do hay khả năng gì mà để che chở.
Dù sao, bọn họ gia nhập thành Huyền Vũ cũng đã là với cao.
- Vâng.
Các thuộc hạ lập tức lên tiếng trả lời.
Cộc cộc cộc...
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
- Người nào?
Y Lệ Y giương giọng hỏi.
- Thành chủ đại nhân mời tiểu thư Y Lệ Y qua đó.
Âm thanh bình tĩnh của Ngải Lỵ Na truyền vào.
- Đến đây.
Y Lệ Y đã nghe ra là âm thanh của ai rồi.
Cô đứng dậy mở cửa phòng ra, nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn và tinh xảo.
- Đi thôi, đừng để thành chủ đại nhân đợi quá lâu.
Ngải Lỵ Na xoay người đi ra ngoài.
Vừa rồi cô còn ẩn thân ở ngoài cửa, đã nghe được một ít đoạn đối thoại bên trong, đến lúc đó sẽ sửa thành một bản báo cáo đưa cho Mục Lương.
- Được.
Y Lệ Y vội vàng đi theo.
Một trước một sau đi về hướng Khu vực trung ương.
Trên đường đi cả hai người đều không nói chuyện, mãi cho tới khi đến nhà ăn của Phủ thành chủ.
Y Lệ Y tiến vào nhà ăn, nhìn thấy có rất nhiều cô gái.
Mục Lương ngồi ở vị trí chính, vẫy tay về phía cô:
- Qua đây cùng nhau ăn một chút gì đi!
- Vâng.
Y Lệ Y cung kính gật đầu.
Cô ngồi trên ghế bên cạnh cô gái tóc đỏ.
- Tiểu Lan, xào thêm một chút thịt đi.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan nhu nhược lên tiếng trả lời.
Mễ Nặc không yên tâm đứng dậy, rót một chén trà cho Y Lệ Y, sau đó trầm mặc ngồi lại bên cạnh Mục Lương.
- Y Lệ Y, nhiệm vụ hôm nay ngươi đã hoàn thành vô cùng xuất sắc.
Mục Lương bưng chén trà ra hiệu.
Ngày hôm nay, vừa mới bắt đầu thì đã có rất nhiều người tiến vào Phố Buôn Bán, đều là do nhóm người của Y Lệ Y dẫn dắt tốt.
- Là do kế hoạch của ngài hoàn hảo.
Y Lệ Y vội vàng nâng chung trà lên.
- Ngày mai, ngươi hãy cho tất cả mọi người dọn lên đây đi.
Mục Lương nhấp một miếng trà.
- Vâng.
Y Lệ Y nhận được lời hứa, trong lòng nhẹ nhõm thở phào.
- Những thủ hạ của ngươi, ta chuẩn bị điều bọn họ đến đội quân phòng thủ thành.
Mục Lương chuẩn bị làm loạn những người ấy, bổ sung chiến lực của Quân phòng thủ.
Hơn nữa, còn có thể thành lập một ngành đặc biệt, dùng để phụ trách an toàn ở bên ngoài thành.
- Vâng, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của ngài.
Y Lệ Y không hề hai lời.
Mục Lương lại nhấp thêm một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi:
- Vậy thì, ngươi đã nghĩ đến sau này ngươi sẽ làm gì chưa?
- Ta sau này?
Đôi tay nhỏ của Y Lệ Y nắm chặt chén trà, đôi mắt màu xanh lục hiện lên vẻ mê man.
Cô thật sự chưa từng nghĩ qua sau này mình sẽ làm gì, trước kia kinh doanh là vì để duy trì thế lực của nhà họ Y.
Bây giờ, Y Lệ Y mang theo nhóm người gia nhập vào thành Huyền Vũ, nên cũng không còn mục tiêu để mà phấn đấu nữa.
- Xem ra, ngươi vẫn chưa nghĩ đến.
Mục Lương đặt chén trà xuống.
- Là chưa hề nghĩ đến.
Y Lệ Y khẽ cúi đầu xuống.
Sau đó, cô lại ngẩng đầu lên, nói:
- Ta nghe theo phân phó của thành chủ đại nhân.
Khóe miệng của Mục Lương hiện lên một tia cười, hỏi:
- Ngươi thích làm công việc gì?
Anh đã từng nghĩ qua sẽ sắp xếp cho Y Lệ Y một vài chức vụ, nhưng năng lực của cô, hắn vẫn chưa nắm rõ.
- Đọc sách viết chữ?
Y Lệ Y yếu ớt nói.
Mục Lương ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận