Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2534: Không Có Mặt Mũi Mở Miệng Nhờ Vả

Khi hai cha con tới Trung Tâm Giới Thiệu Việc Làm thì mới phát hiện nơi đây có rất nhiều người, phần lớn đang xếp hàng chờ đợi nhận công việc.

- Đông người thật đấy.

Áo Lợi Tư khàn giọng cảm thán.

Áo Lợi Ba hơi nâng cằm lên, thúc giục con trai:

- Ngươi mau đi tìm việc đi.

- Ta biết rồi, cha cũng muốn tìm việc làm sao?

Áo Lợi Tư quay đầu hỏi.

- Ta nhìn xem một chút.

Ánh mắt của Áo Lợi Ba lấp lóe, trong lòng có chút từ chối.

Hắn đường đường là Tam trưởng lão của gia tộc Dạ Nguyệt, thế mà giờ lại phải tìm việc làm ở vương quốc Huyền Vũ, nhóm Ma Cà Rồng còn lại mà biết được chắc chắn sẽ cười rụng răng nanh hút máu.

- Vậy được rồi.

Áo Lợi Tư lẩm bẩm, xoay người đi xem thông tin tóm tắt công việc đặt trước mỗi bàn.

Áo Lợi Ba cũng nhìn thoáng qua, nhưng sau khi thấy được lương bổng đãi ngộ thì lại cảm thấy bất mãn, tất cả đều không phù hợp với thân phận và thực lực của hắn.

- Không được, công việc nơi này không thích hợp ta.

Hắn đen mặt nói.

- Cha, ta cảm thấy công việc này không tệ nha.

Áo Lợi Tư đột nhiên kêu lên.

Áo Lợi Ba quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy rõ thông tin tóm tắt công việc thì khuôn mặt càng đen hơn.

Đây là công việc canh gác cửa chính, hơn nữa còn là canh gác cửa chính Chủ Thành, tiền lương là hai ngàn đồng một tháng.

- Đầu óc ngươi bị lừa đá phải không?

Áo Lợi Ba tức giận quát khẽ.

Đường đường là Ma Cà Rồng thuần chủng mà lại muốn đi làm gác cửa cho người ta, nói ra sẽ bị người khác cười đến rụng răng.

- Không được thì ta đi tìm việc khác.

Áo Lợi Tư vội cúi đầu, lo lắng bị cha gõ, vội vàng xoay người đi tới trước.

Hai người đi vài vòng trong Trung Tâm Giới Thiệu Việc Làm, cuối cùng vẫn không tìm được công việc phù hợp.

- Cha, hay là chúng ta nhờ Hi Bối Kỳ hỗ trợ an bài?

Áo Lợi Tư đề nghị.

Ánh mắt của Áo Lợi Ba lấp lóe, chậm rãi gật đầu nói:

- Thế cũng được.

- Vậy thì cha đi tìm nàng ta đi.

Áo Lợi Tư vội vàng nói.

- Tại sao ngươi không đi?

Áo Lợi Ba liếc con trai một cái.

Áo Lợi Tư gãi đầu cười nói:

- Cha, địa vị của ngươi cao hơn ta, ngươi đi nói thì may ra nàng mới chịu nghe.

Áo Lợi Ba híp mắt lại, lạnh lùng nói:

- Ngươi đi nói đi, đây là ý kiến của ngươi.

- Cha, ngươi đi nói đi, như vậy sẽ bớt việc hơn.

Áo Lợi Tư chớp mắt, ý đồ đùn đẩy việc cho người khác.

Áo Lợi Ba trầm giọng nói:

- Ngươi đi đi, nếu không giải quyết được thì kêu ta.

- ...

Áo Lợi Tư co giật khóe miệng, tại sao hắn lại có loại cảm giác đào hố để bản thân nhảy xuống?

- Thế nào, ngươi có ý kiến à?

Áo Lợi Ba liếc xéo con trai.

- Không, không có.

Áo Lợi Tư vội vàng lắc đầu.

Áo Lợi Ba chắp tay sau lưng, nói:

- Vậy đi thôi, trời cũng sắp tối rồi, Hi Bối Kỳ sẽ trở về Khu Vực Trung Ương ăn cơm, hiện tại đi vừa lúc.

- A, ngày mai đi không được sao?

Áo Lợi Tư do dự hỏi.

Áo Lợi Ba liếc con trai, nói:

- Không được, Hi Bối Kỳ là người của Không Quân, không phải ngày nào cũng rảnh rỗi như hôm nay đâu.

- Cha, sao ngươi lại hiểu rõ như vậy?

Áo Lợi Tư hồ nghi hỏi.

- Tiểu công chúa làm việc ở đây, đương nhiên là ta phải tìm hiểu rồi.

Áo Lợi Ba nhàn nhạt nói.

- Ồ.

Áo Lợi Tư ồ một tiếng, không hỏi nhiều nữa.

Áo Lợi Ba nhấc chân đá vào đùi con trai, thúc giục:

- Đi thôi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa.

- Ta biết rồi.

Áo Lợi Tư nghẹn khuất đáp một tiếng, lập tức quay đầu rời đi Trung Tâm Giới Thiệu Việc Làm, bước nhanh đi về phía Khu Vực Trung Ương.

- Vì sao ở đây lại không thể bay chứ, thật là đáng chết mà!

Áo Lợi Tư hùng hùng hổ hổ chửi thầm, nếu như có thể bay thì hắn có thể nhanh chóng tới Khu Vực Trung Ương rồi.

Áo Lợi Ba nhìn chăm chú vào bóng lưng của con trai, lắc đầu hận sắt không thành thép, đồng dạng đều là người của đại lục cũ, tại sao đứa con trai của mình lại không lợi hại như Mục Lương chứ.

- Ai~ Thật là vô dụng.

Hắn thở dài một tiếng.

Áo Lợi Tư đi tới bên ngoài Khu Vực Trung Ương thì trời vừa sập tối.

- Đông đông đông ~~~

Tiếng chuông báo hiệu sáu giờ chiều vang lên, hộ vệ Trung Ương canh gác cửa chính cũng vừa hoàn thành việc thay ca.

- Bây giờ ta phải đi vào trong đó sao?

Áo Lợi Tư có chút do dự.

Hắn nhìn một hồi, cuối cùng vẫn là lựa chọn tiến lên trước, nếu như tối hôm nay không thấy được Hi Bối Kỳ thì trở về khẳng định sẽ bị cha dạy dỗ.

Trong cung điện, Khu Vực Trung Ương.

Hi Bối Kỳ, Nguyệt Phi Nhan và những người khác đang nói chuyện phiếm, chờ đợi nhóm tiểu hầu gái chuẩn bị cơm tối.

Hồ Tiên quay đầu hỏi:

- Hai ngày nay không có tin tức gì từ Mục Lương à?

Đêm nay cô trở về Khu Vực Trung Ương ăn cơm, muốn biết mấy ngày nay Mục Lương đang làm cái gì, có liên lạc Khu Vực Trung Ương truyền tin tức trở về hay không.

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, thanh thúy nói:

- Không có, hai ngày nay không có tin tức, ta cũng không biết hắn đang làm gì.

- Chẳng lẽ hắn gặp phải chuyện gì rồi sao?

Ngải Lỵ Na suy đoán.

Ly Nguyệt lắc đầu nói:

- Không có chuyện đó đâu, Mục Lương mạnh như vậy, không cần lo lắng.

- Vậy tại sao hắn lại không truyền tin tức trở về chứ?

Hi Bối Kỳ ngây thơ thắc mắc.

Nguyệt Thấm Lan ôn hòa nói:

- Có thể là hắn bận quá nên quên mất.

Hi Bối Kỳ nhỏ giọng thầm thì:

- Trí nhớ của Mục Lương còn tốt hơn chúng ta, làm sao có chuyện quên chứ.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiểu Mật đi nhanh tới nhà ăn, trong lòng ôm một con Trùng Cộng Hưởng.

Cô thanh thúy hô to:

- Mọi người ơi, bệ hạ truyền tin tức trở về rồi!

- A, chúng ta mới vừa nhắc tới Mục Lương thì hắn xuất hiện rồi.

Đôi mắt đẹp của Hi Bối Kỳ sáng lên.

Nguyệt Phi Nhan thúc giục:

- Mau liên lạc với hắn đi.

- Vâng.

Tiểu Mật lên tiếng.

Cô vỗ nhẹ vào cánh của Trùng Cộng Hưởng khiến tần suất vỗ cánh của nó trở nên ổn định, thành lập liên lạc với một con Trùng Cộng Hưởng khác ở đại lục mới xa xôi.

- Ông ~~~

Không bao lâu thì hai con Trùng Cộng Hưởng thành lập liên lạc thành công.

- Mục Lương?

Hồ Tiên thử kêu một tiếng.

Qua ba mươi mấy giây thì giọng nói của Mục Lương mới vang lên:

- Ta đây, các ngươi đang ăn tối phải không?

- Đúng vậy, chúng ta đang chuẩn bị ăn nha.

Mễ Nặc ngọt ngào đáp.

Cô lại hỏi:

- Ngươi đang ở đâu, đang làm cái gì thế?

Qua mấy chục giây thì giọng nói của Mục Lương mới truyền tới:

- Ta vừa đáp xuống mặt đất để nghỉ ngơi.

Hồ Tiên hỏi:

- Ngươi chuẩn bị đi đâu sao?

Giọng nói trong trẻo của Mục Lương vang lên:

- Ta chuẩn bị đi tìm Hư Nhị Vương, hiện tại nghỉ ngơi một buổi tối rồi sẽ tiếp tục lên đường.

- Thì ra là như vậy.

Hồ Tiên chậm rãi gật đầu.

Mễ Nặc lại hỏi:

- Dạo gần đây bên ngươi không xảy ra chuyện gì chứ, hai ngày nay mọi người không nhận được tin tức từ ngươi.

Mục Lương giải thích:

- Ngày hôm qua ta giải quyết Hư Nhất Vương, tiêu hao một chút tinh lực.

- A, ngươi lại giải quyết thêm một con Vua Hư Quỷ rồi sao?

Các cô gái vừa kinh ngạc vừa vui mừng lên tiếng.

Mục Lương giải thích ngắn gọn:

- Ừm, mười hai con Vua Hư Quỷ, hiện tại chỉ còn lại một mình Hư Nhị Vương là chưa bắt được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận