Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 834: Cứ Tiếp Tục Như Vậy, Sợ Là Ốc Đảo Sẽ Rơi Vào Nguy Hiểm.



- Được rồi.

Hạ Lạc thanh thúy thanh đáp...

- Tiểu thư Hạ Lạc, năm nay bao nhiêu tuổi?

Hổ Tây tò mò hỏi.

- Mười tám tuổi.

Hạ Lạc thành thật trả lời.

- Lớn hơn ta rồi.

Con ngươi màu quýt Hổ Tây sáng lên.

Ngải Lỵ Na nghe vậy liếc nhìn vóc người cô gái tóc cam, lại quan sát trên dưới cô gái tóc cam.

Sau đó, cô gật đầu đồng ý:

- Ừm, đều lớn hơn so với ngươi.

- Đương nhiên, ta mới mười... tuổi.

Hổ Tây nghi ngờ nhíu mày lại, luôn cảm giác có điểm không đúng.

- Hi...

Ly Nguyệt nhịn không được cười khẽ một tiếng, cô gái tóc hồng lại nói lời ác độc nữa à.

-...

Hổ Tây sửng sốt một chút, nhìn về phía Hạ Lạc biểu cảm mờ mịt, lại cúi đầu liếc nhìn vóc người của mình, sau đó hiểu ý nghĩa lời đối phương.

Cô thở phì phò nhếch miệng lên, tức giận nói:

- Hừ, ngươi cũng không lớn bằng Hạ Lạc.

-... Chuyện đó không quan trọng.

Ngải Lỵ Na bĩu môi.

Mục Lương cười một tiếng, nếu quả như thật muốn so lớn nhỏ, chỉ có Vưu Phi Phi có thể phân cao thấp với Hạ Lạc.

Ly Nguyệt bí mật liếc mắt nhìn Mục Lương, phảng phất như nhìn thấu anh đang suy nghĩ cái gì.

- Các ngươi đang nói gì đấy?

Hạ Lạc ngoẹo đầu, luôn cảm thấy trọng tâm câu chuyện không giống trước.

- Không có gì.

Ngải Lỵ Na khoát tay áo, không muốn làm hư Hạ Lạc ngây thơ.

- Đừng làm hư cô ấy.

Hổ Tây yêu kiều rên một nói.

- Đại nhân, bây giờ chúng ta trở về thành Huyền Vũ sao?

Hạ Lạc nghe không hiểu các cô gái đang nói chuyện gì, vì vậy một lần nữa tìm chủ đề.

- Không phải, hiện tại đi thành Tấn Nguyên.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Chờ đi thành Tấn Nguyên, sẽ trở về thành Huyền Vũ.

- Thành Tấn Nguyên, dường như ta đã từng nghe cha nói qua.

Mắt Hạ Lạc lộ chờ mong.

Cuối cùng, cô có thể ra thế giới bên ngoài nhìn một chút, càng nghĩ càng kích động, đã quên mất nỗi nhớ cha và hai người anh trai.

- Từ rừng Vạn Khô đến thành Tấn Nguyên, bay mất hai ngày.

Ngải Lỵ Na xoa xoa đôi tay nhỏ bé của mình. Ánh mắt rơi ở trên bàn bài poker.

- Đi chơi đi.

Mục Lương cười một tiếng nói

Trên Ưng Lửa cũng không có gì làm, có thể để các cô buông lỏng một chút.

- Hì hì... Ta dạy cho ngươi chơi đánh bài nha!

Ngải Lỵ Na lôi kéo Hạ Lạc ngồi xuống.

- Ta cũng muốn chơi.

Hổ Tây giành trước chiếm một vị trí tốt.

- Chơi đánh bài là gì?

Hạ Lạc tò mò hỏi.

Ngải Lỵ Na xáo bài, thuận miệng lên tiếng:

- Chơi rất vui, ta dạy cho ngươi.

………….

Phần phật ~~

Sóng biển dâng cao dữ dội, Vùng Nước Mặn nổi gió lớn.

Trên bầu trời biển cả, Ốc Đảo lắc lư theo gió.

Trong tường thành bằng gỗ, từng ngôi nhà rung chuyển kịch liệt, cho người ta một loại cảm giác nơi này có thể vỡ tan thành từng mảnh bất cứ lúc nào.

Đại trưởng lão nhíu mày, đưa tay tới trước rồi làm ra động tác đè xuống.

Ông….

Gió to và cả không khí đến gần Ốc Đảo đều bị nén lại, tạo thành bức tường không khí cực lớn, ngăn cản một phần gió lốc.

- Tam trưởng lão không có ở đây thật là phiền phức.

Nhị trưởng lão nói với giọng điệu khàn khàn.

Tứ trưởng lão cắn răng, liên tục chạy tới chạy lui trên tường thành, thi triển năng lực của mình để kết nối những bức tường thành có nguy cơ sụp đổ lại với nhau.

- Nhanh tay nhanh chân lên một chút!

Hắn quay đầu rống to.

- Vâng!

Người dân phụ trách tu sửa vội vàng ôm gỗ trèo lên tường thành, bắt đầu sửa chữa bức tường thành sắp bị thổi bay bởi gió lốc.

Keng keng keng….

Bên trên Ốc Đảo, ngoại trừ tiếng gió thì chỉ còn lại tiếng búa chạm vào gỗ.

- Khi nào cơn lốc đáng chết này mới chịu ngừng lại đây?

Tứ trưởng lão giận mắng một tiếng.

Lúc trước mỗi khi gặp loại thời tiết như vậy đều do Tam trưởng lão Bối Nhĩ Liên xử lý, cô chỉ cần khống chế hướng đi của gió là có thể nhẹ nhàng giải quyết.

- Chúng ta sắp nhìn thấy đất liền rồi, kiên trì thêm một chút nữa.

Đại trưởng lão trầm giọng nói.

Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, từ bầu trời Vùng Nước Mặn trở lại lục địa thì sức gió sẽ giảm xuống.

- Ta nhìn thấy lục địa rồi!

Nhị trưởng lão nhìn ra xa, thấy đường chân trời uốn lượn quanh co.

- Quá tốt rồi!

Tứ trưởng lão thở ra một hơi.

Hơn mười phút sau, Ốc Đảo rời khỏi khoảng không vùng biển.

Sức gió giảm xuống, Ốc Đảo đung đưa cũng chậm rãi ổn định trở lại, cái này khiến mọi người trong thành thở phào nhẹ nhõm.

- Mệt mỏi quá.

Tứ trưởng lão đặt mông ngồi trên sàn nhà bằng gỗ, sử dụng năng lực với cường độ cao khiến cho hắn có chút kiệt sức.

Đại trưởng lão thở dài, trầm giọng dặn dò:

- Tranh thủ thời gian sửa chữa tường thành đi.

- Vâng!

Người dân vừa ngồi xuống nghỉ ngơi nghe vậy vội vàng đứng lên, cầm búa tiếp tục sửa chữa tường thành.

Nhị trưởng lão đứng cạnh rìa tường thành, nhìn dãy núi bất tận dưới chân, nghiêm nghị quay đầu lại nói:

- Đại trưởng lão, chúng ta đi lệch hướng rồi.

Sau khi Ốc Đảo rời khỏi cốc Phi Long, bọn họ vốn dĩ dự định đi tới thành Bắc Hải để bổ sung vật tư tiêu hao, nào ngờ lại bị gió lốc đột nhiên xuất hiện thổi chệch hướng.

- Lệch bao nhiêu?

Đại trưởng lão trầm giọng hỏi.

- Ít nhất là bảy, tám vạn mét.

Nhị trưởng lão đáp lại.

- Bảy, tám vạn mét.....

Đại trưởng lão nhíu mày trầm tư trong phút chốc, sau đó quyết định:

- Vậy thì không đi thành Bắc Hải, đi thành Huyền Vũ.

Tứ trưởng lão ngồi dậy, ngạc nhiên nói:

- Đại trưởng lão, nếu chúng ta không đi thành Bắc Hải thì làm sao tiếp tế?

Đại trưởng lão nhàn nhạt nói:

- Nước và thức ăn còn có thể chống đỡ thêm mấy ngày, đi thành Áo Ước tiếp tế cũng được.

Nhị trưởng lão chậm rãi gật đầu, tán đồng nói:

- Ừ, thành Áo Ước tương đối tiện đường.

Thành Áo Ước là một tòa thành tầm trung, nhân khẩu chỉ có hơn hai vạn người.

Vị trí của nó cách vùng Nước Mặn cũng không xa, bay hai ngày là có thể đến nơi.

- Vâng.

Tứ trưởng lão bĩu môi.

Hắn thở dài, không xác định nói:

- Nhưng bây giờ đi thành Huyền Vũ, hung thú mà chúng ta bắt được có thể khiến thành chủ thành Huyền Vũ vừa lòng?

- Đành phải thử xem sao.

Nhị trưởng lão thở dài.

Sau khi thương lượng thất bại với cốc Phi Long, Ốc Đảo lại đến một hòn đảo khác ở vùng Nước Mặn. Ở đó bọn họ bắt được một con hung thú đặc biệt, dự định mang nó về thành Huyền Vũ xem có thể giao dịch Thủy Tinh Ngư hay không.

- Mặc dù không phải Linh thú rất nổi danh, nhưng cũng hiếm thấy, chắc có thể giao dịch được Thủy Tinh Ngư.

Đại trưởng lão bình tĩnh nói.

- Hi vọng là vậy.

Tứ trưởng lão bĩu môi.

Nếu cuối cùng không thể trao đổi được Thủy Tinh Ngư, vậy thì khoảng thời gian bọn họ bận rộn lâu như vậy đều uổng phí.

Hắn nhìn Ốc Đảo trăm ngàn lỗ thủng, im lặng thở dài, cứ tiếp tục như vậy, sợ là Ốc Đảo sẽ rơi vào nguy hiểm.

Vù vù…..

Các đám mây xung quanh Ốc Đảo đột nhiên di chuyển nhanh hơn.

- Gió lại nổi lên rồi?

Thần sắc của Tứ trưởng lão trở nên ngưng trọng.

Nhị trưởng lão phát giác cái gì đó, quay đầu nhìn về phía bầu trời xa xăm.

Phía dưới đám mây, có một điểm đen đang tới gần Ốc Đảo.

- Đó là….. người?

Nhị trưởng lão chấn động tinh thần, thấy rõ điểm đen đang bay đến là cái gì.

- Tại sao Tam trưởng lão trở lại rồi?

Đại trưởng lão kinh ngạc hỏi.

- Chắc đã có chuyện gì xảy ra.

Tứ trưởng lão nghiêm túc nói, nhìn Bối Nhĩ Liên nhanh chóng tới gần.

Nhị trưởng lão do dự một chút, sau đó quyết định gỡ bỏ lá chắn ảo ảnh để Ốc Đảo hiện ra.

- Tìm được rồi.

Trên không, đôi mắt đẹp của Bối Nhĩ Liên sáng lên, chìa khóa bí mật trong tay chỉ vào bầu trời phía trên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận