Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1551: Quyền Tiêu Thụ Trong Khu Vực



Nguyệt Thấm Lan khó hiểu hỏi:

- Ngươi chỉ muốn nhận được độc quyền tiêu thụ thôi sao?

Dụ Chính lắc đầu, giải thích:

- Tự nhiên không phải, hiệu buôn Dụ Chính chúng ta giúp các ngươi bán hàng, như vậy phần giá chênh lệch sẽ thuộc về hiệu buôn chúng ta.

- Giá chênh lệch?

Nguyệt Thấm Lan nhíu mày.

- Ví dụ như lá trà Tinh Thần, ở Phố Buôn Bán bán một cân giá một ngàn đồng Huyền Vũ, hiệu buôn Dụ Chính lấy một cân giá một ngàn một trăm đồng mang đi bán cho các vương quốc khác.

Dụ Chính tiếp tục giải thích:

- Được lời một trăm đồng, như vậy một trăm đồng này sẽ thuộc về chúng ta.

- Ta đã hiểu.

Nguyệt Thấm Lan giật mình hiểu ra.

- Thế nào?

Dụ Chính hướng ánh mắt đầy chờ mong nhìn về phía Mục Lương.

- Nghe cũng không tồi.

Ngón tay Mục Lương nhẹ nhàng gõ vào tay vịn long ỷ.

- Có nghĩa là thành chủ đại nhân đồng ý hợp tác rồi?

Đôi mắt Dụ Chính sáng lên.

Mục Lương ngước mắt nhìn Nguyệt Thấm Lan, nhưng anh không nói gì.

- Ta có một chút lo lắng.

Sau khi trao đổi ánh mắt vào Mục Lương, Nguyệt Thấm Lan, trong trẻo hỏi.

- Lo lắng gì cơ?

Dụ Chính sửng sốt.

Nguyệt Thấm Lan hất cằm lên, ra vẻ thâm ý hỏi:

- Lỡ như ngươi cầm tất cả hàng hóa, sau đó trốn đi, vậy chúng ta biết làm sao bây giờ?

- Không thể nào, Dụ Chính ta không làm loại chuyện này, nếu không hiệu buôn của ta đã sớm đóng cửa từ lâu rồi.

Giọng của Dụ Chính đề cao mấy phần.

- Độ tin cậy không cao như ngươi nghĩ đâu.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười lắc lắc đầu.

Mục Lương đột nhiên mở miệng nói:

- Hợp tác thì có thể, nhưng không phải lấy phương thức độc quyền tiêu thụ.

Anh vừa dứt lời đã khiến Dụ Chính sửng sốt.

- Vì sao?

Dụ Chính kinh ngạc thốt ra. Loại hợp tác ký gửi này sẽ giúp bọn họ bán được thật nhiều hàng hoá, vì sao bọn họ lại không đồng ý?

Mục Lương hờ hững nhìn Dụ Chính, hỏi ngược lại:

- Ngươi thấy ta có giống đồ ngốc không?

- Đương nhiên thành chủ đại nhân không phải.

Dụ Chính bị dọa vội vàng đứng dậy.

Ánh mắt của Mục Lương khiến cho Dụ Chính đứng ngồi không yên, dường như lão đang bị một vị thần để ý vậy.

Mục Lương cười lạnh một tiếng, nếu thực sự cho hiệu buôn Dụ Chính độc quyền tiêu thụ, như vậy con đường tiêu thụ hàng hoá trong tương lai của thành Huyền Vũ đều phải do Dụ Chính định đoạt, chuyện này không có lợi cho anh.

Nếu thật sự đem độc quyền tiêu thụ giao cho hiệu buôn Dụ Chính, vậy những kiến trúc đang xây dựng trong thành Tát Luận phải làm sao bây giờ?

- Thật sự không được?

Dụ Chính chưa từ bỏ ý định lại hỏi một câu.

Mục Lương lắc lắc đầu, hờ hững nói:

- Hợp tác thì có thể, nhưng độc quyền tiêu thụ thì không được.

- Nếu vậy chúng ta còn có thể hợp tác như thế nào?

Dụ Chính cười khổ một tiếng.

Mục Lương dựa thân thể vào lưng ghế, lạnh nhạt nói:

- Độc quyền tiêu thụ không được, nhưng ta có thể cho ngươi quyền tiêu thụ trong khu vực, ví dụ như một ít vương quốc xa xôi, hoặc quyền tiêu thụ trong vương quốc Dụ Từ Phúc.

- Thật ư?

Đôi mắt Dụ Chính lần thứ hai sáng lên.

Lần này, lão đến thành Huyền Vũ nói chuyện hợp tác, nhưng trong lòng chỉ năm chắc có hai thành sẽ đạt được độc quyền tiêu thụ.

- Đúng vậy.

Mục Lương cụp mắt xuống.

Dụ Chính lên tinh thần, vội vàng nói:

- Ta sẽ đạt được độc quyền tiêu thụ trên lãnh thổ vương quốc Dụ Từ Phúc.

- Có thể.

Mục Lương gật đầu.

Khoảng cách từ vương quốc Hải Đinh tới vương quốc Dụ Từ Phúc rất xa, bọn họ ở sâu bên trong lục địa, rất thích hợp để nhả quyền tiêu thụ ra ngoài.

Sắc mặt Dụ Chính tràn đầy vui mừng, vừa lúc lão phải về quê hương phát triển, lần này chính là cơ hội cực tốt để lão thực hiện suy nghĩ của mình.

Nhưng, hắn mới vui vẻ được hơn mười giây, câu tiếp theo của Mục Lương lại khiến trái tim kích động của lão nguội xuống.

Mục Lương bình thản nói:

- Ngươi chỉ có quyền tiêu thụ hàng hóa ở vương quốc Dụ Từ Phúc, nếu dám mang hàng hoá tiêu thụ sang những vương quốc khác, ta sẽ tự mình đi lấy đầu của ngươi.

- Thành chủ đại nhân yên tâm, sẽ không xuất hiện loại tình huống này.

Dụ Chính tức giận nhưng chỉ dám cười bồi một câu. Vốn dĩ trong lòng lão đang tính toán như vậy, không nghĩ tới một câu của Mục Lương phá tan ý niệm trong đầu lão.

Dụ Chính không hề nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Mục Lương, có tấm gương công tước và kỵ sĩ trưởng ở trước mắt, lão không dám mạo hiểm.

- Ừm, ngươi tự mình đàm phán với Hồ Tiên về phương thức hợp tác.

Mục Lương bưng lên chén trà trước mặt nhẹ nhàng quơ quơ.

Dụ Chính hỏi:

- Vậy Hồ Tiên các hạ đâu?

Mục Lương mỉm cười nói:

- Cô ấy đang ngủ bù, nếu ngươi không vội, có thể mua đồ bên trong thành, chờ tới khi cô ấy tỉnh lại, các ngươi có thể bàn bạ.

- …

Dụ Chính im lặng không nói gì. Theo lẽ thường, nhẽ ra phải đánh thức Hồ Tiên dậy sau đó bàn bạc chuyện hợp tác chứ? Tại sao lại bắt lão chờ?

- Được.

Lão giật giật khóe miệng, không còn cách nào đành phải đồng ý.

- Nếu không còn chuyện gì khác, ta phải đi làm việc.

Mục Lương đứng lên, chuẩn bị rời đi. Anh còn muốn qua thành Tát Luận, tiếp tục công tác cải tạo.

- Thành chủ đại nhân, còn một chuyện nữa.

Dụ Chính nhớ tới cái gì, vội vàng gọi lại Mục Lương.

- Chuyện gì?

Anh ngừng chân.

Lão thành khẩn nói:

- Ta muốn mua hai cỗ xe lửa, được không?

- Mua xe lửa?

Con ngươi màu đen của Mục Lương loé sáng.

- Đúng vậy.

Dụ Chính trừng mắt nhìn.

- Ngươi mua xe lửa làm gì?

Mục Lương xoay người, nghiêm túc đánh giá hắn.

Dụ Chính nghiêm túc giải thích:

- Tốc độ của xe lửa rất nhanh, chạy cũng ổn định hơn xe thú, chở người hay chở hàng đều tốt hơn nhiều so với xe thú, cho nên ta muốn sử dụng xe lửa trong lãnh thổ vương quốc Dụ Từ Phúc.

- Vậy sao?

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Anh nghĩ một lát rồi mới nói:

- Ta có thể bán đầu tàu cho ngươi, nhưng ngươi phải phụ trách chuyện trải đường ray, xây dựng những thứ liên quan.

Sở dĩ anh chỉ muốn bán đầu tàu, chủ yếu vì trải đường ray rất tốn thời gian và công sức, hơn nữa phí tổn nhân lực rất cao.

- Vậy đầu tàu kia có giá bao nhiêu?

Yết hầu Dụ Chính lên xuống, trong lòng lão đang cực kỳ kích động.

Mục Lương lạnh lùng nói:

- Một chiếc đầu tàu có giá mười viên tinh thạch ma thú cấp chín, không mặc cả.

Nếu chuyển hóa mười viên tinh thạch ma thú cấp chín thành điểm tiến hoá, chắc chắn sẽ đạt được mười tỷ điểm tiến hoá.

- Mười viên tinh thạch ma thú cấp chín!!

Dụ Chính kinh hô một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan cũng bị cái giá Mục Lương đưa ra dọa nhảy dựng, nhưng nghĩ tới địa vị chiến lược của xe lửa, cô lại cảm thấy cái giá này rất hợp lý.

Phải biết rằng, đầu tàu này được Lê Nhã và Lê Tuyết nghiên cứu trong hơn nửa năm mới chế tạo ra, tiêu tốn quá nhiều tinh thần và thời gian, không đo lường được.

Mục Lương lạnh nhạt cười:

- Đầu tàu là ma cụ cao cấp siêu hạng, giá cả này không cao.

- Ma cụ cao cấp siêu hạng.

Dụ Chính nuốt một ngụm nước miếng, tim đập càng lúc càng nhanh.

- Hoặc là?

Mục Lương ngước mắt hỏi.

- Ta suy nghĩ thêm một lát.

Dụ Chính cười khổ nói.

Lão rất thích xe lửa, cũng coi trọng tương lai của xe lửa, nhưng giá cả này không thấp, cho nên cần phải về thương lượng của em trai một chút.

- Được.

Trong đáy mắt Mục Lương hiện lên một tia sáng lấp lánh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận