Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 564: Du Ký Mạo Hiểm Của Lai Phúc

- Mời vào xem, tất cả đều là tài liệu thượng đẳng!
Chủ quán nhìn thoáng qua quần áo trên người nhóm Mục Lương, sau đó trên mặt hiện lên vẻ nhiệt tình.
- Mấy thứ này đều là tài liệu hung thú bình thường thôi, còn hàng thượng đẳng?
Phân Thân quét nhìn tài liệu hung thú trên quầy, bình thường không thể bình thường hơn nữa.
Anh không thèm nhiều lời, lập tức quay người đi tới quầy tiếp theo.
Nhưng quầy tiếp theo vẫn chỉ có tài liệu hung thú bình thường, những thứ này đã chất đầy trong kho hàng ở thành Huyền Vũ.
- Hình như không có đồ tốt rồi.
Ny Cát Sa nhỏ giọng thầm thì.
Ngao ngao...
Tiếng kêu của hung thú hấp dẫn Phân Thân Mục Lương.
Anh quay đầu nhìn lại, thấy một quầy hàng giao dịch hung thú, bọn chúng đều bị giam giữ trong lồng sắt.
Hung thú trong lồng uể oải suy sụp, đa phần là đói, một số ít là bởi vì bị thương.
- Ai đi ngang qua đừng bỏ lỡ!
Chủ quán hô to, chào hàng hung thú nhà mình.
Phân Thân bước tới trước, quan sát hung thú trong lồng, cơ bản đều là các loại hung thú quen thuộc, không có gì hiếm lạ.
- Muốn giao dịch hung thú sao?
Chủ quán nhiệt tình hỏi.
- Không được, quá bình thường.
Phân Thân Mục Lương quả quyết lắc đầu, xoay người rời đi.
- Không bình thường? Thịt của đám hung thú này ăn được, da và xương còn có thể chế tác thành Linh khí đó!
Chủ quán kêu to, đáng tiếc Mục Lương đã mang theo các cô gái đi xa.
- Mục Lương, ta nhìn thấy có quầy hàng giao dịch sách, chúng ta đến đó nhìn được không?
Bên tai Mục Lương vang lên giọng nói của Ngải Lỵ Na.
Cô ẩn thân, vừa đi vừa dò xét quầy hàng hai bên đường, đi trước kiểm tra nguy hiểm, tình cờ nhìn thấy quầy hàng giao dịch sách.
- Được rồi, tới đó xem một chút đi.
Phân Thân gật đầu.
- Mục Lương thật vẫn tốt hơn một chút.
Ny Cát Sa nhỏ giọng thầm thì.
- Ngay ở phía trước.
Ngải Lỵ Na nhẹ giọng nói.
Phân thân của Mục Lương cất bước đi tới trước gian hàng mà cô gái tóc hồng nói.
Chủ quán là một ông lão có chòm râu hoa râm.
Trước mặt lão bày đệm da thú, bốn quyển sách đã ố vàng, tính nguyên vẹn được bảo tồn rất tốt.
Ngoại trừ bốn quyển sách, còn có một linh khí, to gần một mét, thoạt nhìn giống như xương cốt, làm thành ngăn tủ thuỷ tinh.
- Mấy vị, có thể nhìn.
Ông lão ngước mắt nhìn về phía mấy người.
Phân thân ngồi xổm người xuống, tiện tay nhặt lên một quyển sách, nhẹ nhàng mở ra trang thứ nhất nhìn.
Lão khàn khàn tiếng nói:
- Phải cẩn thận một chút, sách này đã rất cũ rồi.
- Được.
Phân thân gật đầu một cái, ánh mắt rơi vào trên trang sách đầu tiên.
Anh nhẹ giọng đọc lên mấy chữ lớn viết tay ở trên trang thứ nhất:
- Du Ký Mạo Hiểm Của Lai Phúc?
- Đây là một bản du ký mạo hiểm?
Ny Cát Sa kinh ngạc lên tiếng.
- Ừm, đúng vậy.
Phân thân tiếp tục lật trang thứ hai, nội dung thật sự là du ký mạo hiểm, là chữ viết tay, có chữ đã phai màu.
Anh cầm lấy một quyển sách khác, lật hai trang, cũng là du ký mạo hiểm.
Phân thân của Mục Lương kiểm tra xong bốn quyển sách, chúng đều là Du Ký Mạo Hiểm Của Lai Phúc, chia làm ba phần.
- Chắc là Ngải Lỵ Na sẽ rất thích.
Ngôn Băng nhẹ giọng nói.
Phân thân của anh cảm thấy trên vai có khôi giáp dựa vào, cảm nhận được khí tức của cô gái tóc hồng.
Anh nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống, ngước mắt hỏi:
- Các hạ, bốn quyển sách này bán như thế nào?
- Có thể dùng bí dược chữa thương hoặc phương pháp điều chế để giao dịch.
Ông cụ khàn lên tiếng nói.
- Bí dược chữa thương.
Ny Cát Sa cau mày lại.
Cô vô thức đưa tay sờ xuống bên hông, trong người cô có mang theo một bình bí dược chữa thương.
- Ta có bí dược chữa thương.
Phân thân Mục Lương bình tĩnh nói.
- Có thật không?
Ông cụ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nếp nhăn bên khoé mắt bởi vì trừng mắt mà giãn ra.
Ny Cát Sa lấy ra bình lưu ly bên hông, có thể nhìn thấy bên trong chứa nước thuốc màu xanh biếc.
- Đây thật sự là bí dược chữa thương sao?
Nét mặt hưng phấn của ông lão dần dần lộ vẻ nghi ngờ.
Lão đã bày sạp mấy ngày ở chỗ này rồi, chưa từng gặp qua ai thật sự có được bí dược chữa thương.
- Các hạ có thể thử xem.
Phân thân lạnh nhạt nói.
Ông cụ cau mày nói:
- Thật sao?
- Tất nhiên rồi.
Phân thân đưa tay ra hiệu.
Ny Cát Sa nghe vậy thì đưa bí dược chữa thương trong tay ra.
Ông cụ giơ tay nhận lấy bí dược chữa thương, nắm ở trong tay giống như là nhặt được báu vật.
- Mấy vị mời đi theo ta.
Ông cụ thu lại sách, ôm lấy linh khí to lớn, khom lưng đi về hướng ngõ nhỏ phía sau.
Phân thân của Mục Lương và các cô liếc nhìn nhau, đứng dậy đuổi theo bước chân ông cụ.
- Các hạ, ngươi đang ôm linh khí gì vậy?
Ny Cát Sa hiếu kỳ hỏi.
Ông cụ cũng không quay đầu lại mà trả lời:
- Đây là linh khí do tự ta luyện ra.
- Nó có tác dụng gì thế?
Ny Cát Sa nhìn hình dạng kì lạ của linh khí, nhìn mãi nhưng vẫn không hiểu công dụng của nó.
- Nó có thể chụp được hình ảnh, rồi lưu lại trên giấy da thú.
Ông cụ tự hào giới thiệu.
- Chụp được hình ảnh rồi lưu lại trên giấy da thú ư?
Phân thân sửng sốt một chút, đây không phải là máy chụp ảnh sao?
- Còn có tác dụng như vậy?
Ny Cát Sa và Ngôn Băng đều cảm thấy kinh ngạc.
Trong ánh mắt của phân thân Mục Lương lộ ra tia sáng kỳ dị, anh hỏi:
- Các hạ, có thể biểu diễn một cái được không?
- Đợi bí dược chữa thương của các ngươi là thật rồi lại nói.
Ông cụ thấp giọng đáp lại một câu.
- Được.
Phân thân của Mục Lương nhún vai.
Ông cụ đi ở phía trước, sau khi quẹo trái quẹo phải hai lần mới dừng lại ở trước một toà nhà cũ nát.
Lão vươn một tay ra, đẩy cửa phòng đi vào trong.
Phân thân và ba cô gái cũng cất bước đi vào theo, căn nhà rất cũ nát, trong phòng bày biện giống phòng ở đơn sơ, chỉ có hai chiếc ghế gỗ và một bàn gỗ.
Căn nhà có một phòng ngủ một phòng khách, có thể nhìn ra được diện tích nơi đây rất nhỏ.
- Khụ khụ.
Trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng ho khan, là âm thanh của một bé gái.
- Diêu Nhi, ngươi không sao chứ?
Ông cụ lo lắng hỏi, bỏ linh khí đang ôm xuống, khom lưng chạy về phía gian phòng.
- Còn có người khác.
Ny Cát Sa kinh ngạc nói thầm một câu.
Phân thân của Mục Lương nhẹ nhàng bước đến, đi tới cửa gian phòng.
Trong phòng có cái giường gỗ, trên đó nằm một cô bé sắc mặt trắng bệch, tuổi khoảng trên dưới mười bốn tuổi .
Lúc này, cô bé đang ho khan kịch liệt, ho ra máu tươi, bị tay cuống quýt hứng được.

- Diêu Nhi, rất khó chịu sao?
Ông cụ vỗ nhè nhẹ sau lưng cô gái, khuôn mặt già nua căng thẳng.
- Ông nội, Diêu Nhi không có việc gì...
Bé gái ấy tên là Diêu Nhi chật vật đáp lại.
Cô nói được hai câu đã thở gấp, cơ thể rất suy yếu.
- Ông nội đã đổi được bí dược chữa thương rồi, mau dậy uống đi.
Ông cụ cố sức đỡ cháu gái ngồi dậy.
- Ông nội, không có tác dụng đâu, thử nhiều lần như vậy, đều thất bại.
Diêu Nhi nhếch mép một cái, rũ mắt, dáng vẻ mất hết ý chí.
- Có cơ hội thì vẫn phải thử, ông nội sẽ trị khỏi cho ngươi.
Ông cụ đỏ mắt nói.
- Cô ấy là cháu gái của ngươi?
Phân thân Mục Lương đứng ở cửa gian phòng hỏi.
- Ừm.
Lão thuận miệng lên tiếng.
- Ông nội, hắn là ai vậy?
Diêu Nhi yếu ớt hỏi.
- Bọn họ chính là người trao đổi bí dược chữa thương cho ta.
Ông cụ giới thiệu.
- Chào anh.
Diêu Nhi chào hỏi với giọng nói yếu ớt.
- Cô ấy làm sao vậy?
Phân thân của Mục Lương nghi hoặc hỏi.
- Ai, bệnh từ nhỏ đến lớn, mãi vẫn không chữa khỏi.
Lão thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận