Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 409: Không Biết Nhìn Hàng

Hạ Nạp Ân trầm tư, tính toán giá trị của bột mì.
- Đây là ba cách chế biến bột mì, mua năm mươi ki-lô-gram bột mì, sẽ được miễn phí vận chuyển.
Hồ Tiên lấy một tờ giấy ra, trên đó viết cách chế biến bánh mì, bánh bích quy, cháo.
Giấu đầu lòi đuôi quơ quơ, trong con ngươi màu đỏ của cô hiện lên một tia giảo hoạt.
- Đại nhân Hồ Tiên, trữ lượng bột mì không còn nhiều lắm.
Nhân viên bán hàng giả vờ nhỏ giọng nói.
Hạ Nạp Ân khẽ động lòng, nhìn về phía tờ giấy trong tay Hồ Tiên.
- Anh, mua một chút đi!
Hạ Lạc dùng chất giọng trong trẻo nói.
Hiện tại, trong lòng cô ấy vẫn còn nhớ hương vị của bánh bích quy, mua bột mì về là có thể tự mình làm bánh bích quy.
- Vậy trước tiên mua năm mươi ki-lô-gram đi!
Hạ Nạp Ân gật đầu nói.
Bột mì được làm từ thực vật nên dù thế nào đi nữa cũng sẽ không lỗ, đó là hắn tham khảo dựa trên mùi vị bánh bích quy và bánh bao.
- Muốn năm mươi ki-lô-gram phải không?
Hồ Tiên chớp chớp con ngươi màu đỏ.
Cô quơ quơ hai ngón tay, mị hoặc nói:
- Mua 200 cân, mỗi cân sẽ được giảm năm miếng tinh thạch hung thú sơ cấp hạ đẳng nha.
Hạ Nạp Ân líu lưỡi.
- Vậy thì lấy 200 cân đi!
Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu sửa lại con số.
Trên mặt Hồ Tiên lộ ý cười, lấy quyển sổ ra, dùng bút than ghi chép lại giao dịch này.
- Chị Hồ Tiên, đây đều là khoai lang sao?
Hạ Lạc đi tới bên trong cửa hàng gạo, sáu cái vại làm bằng pha lê lớn đều đựng đầy khoai lang.
- Phải, các ngươi cũng có thể mua một chút đem về.
Hồ Tiên chuyển động bút than trong tay.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn về phía anh mình, chớp mắt nói:
- Anh, có thể mua một chút về làm khoai nướng và khoai lang chiên.
- Mua.
Hạ Nạp Ân sủng nịch gật đầu.
Hồ Tiên cười yếu ớt hỏi:
- Mỗi cân khoai lang có giá năm miếng tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng, muốn mua bao nhiêu cân?
Hạ Lạc nhẹ giọng hỏi:
- Cũng mua 200 cân thì ưu đãi vẫn như thế phải không?
- Không phải, nếu muốn ưu đãi như vậy, phải mua 300 cân mới được.
Con ngươi màu đỏ của Hồ Tiên lóe lên ánh sáng.
Hạ Lạc nhìn anh mình, người kia nghiêm mặt gật đầu.
- Vậy thì mua 300 cân khoai lang.
Cô ấy liền ngây thơ nói.
- Được rồi, tới ngày mai sẽ chuẩn bị xong hàng.
Hồ Tiên gật đầu, lại ghi chép thêm một giao dịch lên sổ.
Hạ Lạc nhìn quanh cửa hàng gạo một vòng, phát hiện nơi đây chỉ bán bột mì và khoai lang.
- Các ngươi đang tìm trái cây sao?
Hồ Tiên uyển chuyển nói hỏi.
- Phải.
Anh em Hạ gia đồng thanh đáp, trong mắt hiện lên tia lấp lánh.
- Vậy thì đi theo ta.
Hồ Tiên cất cuốn sổ và bút than, xoay người đi ra ngoài.
Hạ Lạc kích động đuổi theo, kéo tay Hồ Tiên vừa cười vừa nói.
Hạ Nạp Ân đi theo ở phía sau, nhìn bóng lưng hai cô.
Bảy cái đuôi cáo lông xù trắng nõn, còn có hai đôi cánh chim màu cam, dọc theo đường đi hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Mười phút sau.
Hồ Tiên dừng bước lại trước một cửa tiệm có treo bảng hiệu khắc ba chữ 'Quầy Trái Cây'.
- Cái gì, một quả táo có giá năm miếng tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng?
Trong quầy trái cây truyền ra giọng nói kinh ngạc.
- Đúng vậy.
Nhân viên bán hàng bình tĩnh đáp.
Vị khách trước mặt là người thứ năm mà hắn tiếp đãi trong ngày hôm nay, mỗi lần nghe thấy giá cả của trái cây, đều sẽ bị dọa sợ bỏ chạy.
- Quên đi, không mua nữa.
Nam tử này bĩu môi, xoay người rời khỏi quầy trái cây.
- Lại một người bỏ đi.
Nhân viên bán hàng ngáp một cái, xoay người trực ở sau quầy.
- Đạp đạp !
Hồ Tiên dẫn theo Hạ Lạc và Hạ Nạp Ân đi vào cửa hàng.
Nhân viên bán hàng vội vã chào đón:
- Đại nhân Hồ Tiên.
- Ừm.
Hồ Tiên lạnh nhạt gật đầu, ngắm nhìn bốn phía một vòng.
Các vị trí sát tường trong quầy trái cây là một loạt quầy hàng, phía trên để táo, lê và quả quýt.
- Vị khách vừa rồi bị làm sao thế?
Hồ Tiên bình tĩnh hỏi.
- Đại nhân Hồ Tiên, hắn cảm thấy một quả táo có giá năm miếng sơ cấp trung đẳng hung thú quá đắt.
Nhân viên bán hàng thành thật trả lời.
- Đắt sao?
Hồ Tiên bĩu môi, đảo tròng mắt xinh đẹp màu trắng:
- Lại một kẻ không biết nhìn hàng.
- Đúng là không biết nhìn hàng.
Hạ Nạp Ân đồng tình gật đầu.
Đây chính là trái cây, ở bên ngoài có khi có tiền còn không mua được, mười miếng thậm chí mười lăm miếng tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng mới có thể mua được một quả.
Cho dù là thành Phi Điểu, một năm có thể mua trái cây về, cũng không thể hơn trăm quả.
Mà ở đây, mỗi một quả chỉ bán với giá năm miếng tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng, đã khiến người ta khó có thể tin.
- Ghi nhớ cho ta.
Hồ Tiên cầm lấy một quả táo, tung tung trong lòng bàn tay, sau đó mở miệng cắn một miếng.
Cô thản nhiên nói:
- Ta cảm thấy giá trái cây mà Mục Lương định ra vẫn còn thấp.
Hạ Nạp Ân cười khổ một tiếng, hắn rất muốn nói giá này là phù hợp rồi, tốt nhất là có thể thấp hơn một chút.
Hồ Tiên ôm lấy bả vai, vừa ăn trái cây vừa thuận miệng hỏi:
- Các ngươi muốn mua bao nhiêu?
- Giá của ba loại trái cây này đều giống nhau sao?
Hạ Nạp Ân nghiêm túc hỏi.
- Giá của quả táo và lê giống nhau, mỗi quả có giá năm miếng tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
Hồ Tiên cắn một miếng táo, tiếp tục nói:
- Quýt thì mua từ hai quả mới bán, hai quả có giá năm miếng tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
- Này... Quả quýt rẻ thế.
Đôi mắt đẹp của Hạ Lạc sáng lên, nghiêng đầu nhìn anh mình.
- Như vậy, mỗi loại ta sẽ mua 200 quả.
Hạ Nạp Ân chân thành nói.
- Được thôi.
Hồ Tiên bình tĩnh gật đầu.
Nhân viên bán hàng trực ở sau quầy sợ ngây người, lập tức bán được 600 quả, thật là kinh người.
- Thành Huyền Vũ của các ngươi thực sự có nhiều trái cây vậy sao?
Hạ Nạp Ân chấn động trong lòng.
Trái cây của thành Huyền Vũ đến từ đâu chứ?
- Đương nhiên, chúng ta có Vườn Trái Cây của riêng mình.
Hồ Tiên khẽ hất hàm, cảm thấy tự hào không nói nên lời.
- Tê...
Hạ Nạp Ân hít một hơi khí lạnh, thành Huyền Vũ lại có Vườn trái cây!
Hạ Lạc đột nhiên hỏi:
- Anh, chúng ta mua nhiều đồ như vậy, phi điểu mang về thế nào?
Hạ Nạp Ân sửng sốt một chút.
Vốn dĩ vật phẩm nằm trong danh sách đều dựa vào khả năng mà phi điểu có thể chở về thành Phi Điểu.
Hiện tại, cộng thêm nhiều trái cây như vậy, lấy năng lực vận tải của Phi điểu thực sự là không chịu nổi.
- Ta có thể cho một đề nghị.
Trong mắt Hồ Tiên hiện lên một tia giảo hoạt.
- Chị Hồ Tiên, ngươi nói đi.
Hạ Lạc giòn giã nói.
Hồ Tiên cười quyến rũ nói:
- Các ngươi có thể mua nhiều sản phẩm, đến lúc đó để Máy bay số hiệu Huyền Vũ vận chuyển đến thành Phi Điểu. Như vậy sẽ tiết kiệm không ít thời gian với sức lực.
- Để Máy bay Huyền Vũ hỗ trợ bốc xếp và vận chuyển thì cần tốn bao nhiêu tinh thạch hung thú?
Hạ Nạp Ân cau mày hỏi.
- Chuyện này thì ta không biết, đi hỏi Mục Lương đi.
Hồ Tiên nhún nhún vai, lại uyển chuyển nói:
- Nhưng nếu như ngươi mua nhiều hàng một chút, anh ấy sẽ cho ngươi giá ưu đãi, thậm chí còn có thể sẽ giúp ngươi vận chuyển miễn phí.
- Nghe cũng có lý lắm.
Con ngươi màu cam của Hạ Lạc sáng lên.
- Vậy thì tìm Mục Lương các hạ trao đổi thêm một lần.
Hạ Nạp Ân thầm thở dài một hơi, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, thật sự là sản phẩm của thành Huyền Vũ quá hấp dẫn người ta, gặp liền không thể bỏ qua.
- Đừng vội, còn có mấy cửa hàng chưa ghé đó, xem xong rồi đi cũng không muộn.
Hồ Tiên cười tươi như hoa.
Trong lòng cô đang tự vỗ tay cho mình, bội phục mình có tố chất làm thương nhân.
- Vậy đi thôi.
Hạ Lạc kéo tay Hồ Tiên, tràn đầy phấn khởi thảo luận về sự thay đổi của Phố Buôn Bán.
- Cảm giác càng mua càng nhiều.
Hạ Nạp Ân giơ tay lên đỡ trán.
Hắn vỗ bọc da thú trên người, bên trong có không ít tinh thạch hung thú, nhất thời cảm thấy bước chân nặng trĩu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận