Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2561: Cưới Vợ Cũng Không Chỉ Cưới Một Người.

Tây Ni vươn tay chọc eo An Kỳ, nhỏ giọng nhắc nhở:

"An Kỳ, không được nói chuyện lung tung."

"Ồ, ta biết rồi."

An Kỳ chớp mắt rồi gật đầu một cái.

Mục Lương không tiếp tục chủ đề này, dù sao nếu muốn cưới vợ thì anh cũng không chỉ cưới một người, cho nên phải chuẩn bị chu đáo.

Anh ôn hòa đổi sang chủ đề khác:

"Trong thời gian ta không có ở đây, buôn bán có gặp chuyện gì lớn không?”

Hồ Tiên lắc đầu, thanh thúy trả lời:

"Không có, nhưng số lượng giao dịch thành giao càng ngày càng tốt, có điều kiếm được bao nhiêu tinh thạch ma thú thì ta vẫn chưa thống kê đâu."

"Dựa vào thực lực của ngươi, khẳng định là kiếm được rất nhiều."

Mục Lương ôn hòa nói.

"Điểm này ta thừa nhận."

Hồ Tiên hơi nâng cằm lên, ta rất tự tin vào năng lực của mình.

Hai người nói chuyện một hồi, bất tri bất giác thì thời gian đã trôi qua nhanh chóng, Thánh Quang Kim Điểu đã đến gần Chủ Thành.

"A, cái cây kia thật là lớn!"

Ba người An Kỳ kinh ngạc thốt lên.

Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ ánh vào tầm mắt của mọi người, chiều cao của nó gấp mấy lần Trà Thụ Sinh Mệnh ở vương thành người thú, sự chấn động mà nó mang tới là không gì sánh nổi.

Mục Lương thuận miệng giới thiệu:

"Đây là Thánh Thụ của vương quốc Huyền Vũ, Chủ Thành nằm ở bên dưới Thánh Thụ."

"Sau này chúng ta sẽ sinh sống ở nơi này sao?"

Khắc Lai Mạn thán phục liên tục.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

"Nếu các ngươi không muốn thì có thể đi Thành Buôn Bán hoặc đến những tòa Vệ Thành khác, bất cứ đâu cũng có thể tìm được công việc tốt."

"Chúng ta muốn ở lại Chủ Thành."

Khắc Lai Mạn vội vàng nói.

Mục Lương mỉm cười, Chủ Thành là nơi tốt nhất, chỉ cần là người không có bệnh về đầu óc thì đều sẽ muốn ở lại Chủ Thành.

"Có cần ta sắp xếp việc làm cho các cô ấy không?"

Hồ Tiên cảm giác hứng thú hỏi.

"Được rồi, cứ để các cô ấy tự đi tìm, tự lực cánh sinh thì mới trưởng thành được."

Mục Lương bình tĩnh nói.

Khắc Lai Mạn vội vàng nói:

"Vâng đúng rồi, chúng ta sẽ tự tìm việc làm, chị Hồ Tiên không cần lo lắng đâu."

Trong lòng cô và Tây Ni rất cảm kích Mục Lương nguyện ý đưa các cô tới vương quốc Huyền Vũ, không thể mặt dày nhờ anh hỗ trợ tìm công việc, hơn nữa bọn họ cũng muốn tìm được việc làm bằng chính sức của mình.

"Vậy được rồi."

Hồ Tiên nói không quá để ý.

"Không cần gấp gáp tìm việc, trước tiên cứ tới khu Trung Ương đã."

Mục Lương bình thản nói:

"Ta sẽ gọi người sắp xếp chỗ ở cho các ngươi, sau này các ngươi phải tự tìm việc làm nuôi sống bản thân."

"Vâng, cảm ơn Mục Lương các hạ!"

Tây Ni và Khắc Lai Mạn liên tục cảm kích.

Đối với các cô mà nói, ở là một vấn đề khó khăn không nhỏ, hiện tại nó đã được giải quyết, sau đó chỉ cần tìm được việc làm là có thể nuôi sống mình.

"Vậy còn An Kỳ thì sao, em ấy còn nhỏ, chưa thể đi làm được."

Hồ Tiên nhìn về phía tiểu cô nương.

Mục Lương suy nghĩ một chút, bình thản nói:

"Để con bé ở lại cung điện đi, bảo Tiểu Tử và nhóm tiểu hầu gái dạy dỗ, học được một ít đồ đạc rồi tính sau."

"Cũng tốt, nếu em ấy làm hầu gái thì không cần phải rời đi Mục Lương ca ca ~ "

Hồ Tiên quyến rũ cười nói.

Cô nhìn về phía An Kỳ, mỉm cười nói tiếp:

"Chỉ cần cô ấy đồng ý thì có thêm một tiểu hầu gái không phải là chuyện gì to tát, cung điện nuôi nổi.”

Đôi mắt to tròn của An Kỳ chớp chớp, không biết cô gái đuôi hồ ly và Mục Lương đang nói cái gì.

"Chuyện này để Thấm Lan quyết định đi."

Mục Lương ôn hòa nói.

Nếu như Nguyệt Thấm Lan không muốn An Kỳ làm tiểu hầu gái ở trong cung điện thì anh cũng sẽ không nói gì, anh sẽ để thiếu nữ đi Trường Học đọc sách, có được cuộc sống của người bình thường.

Đương nhiên, nếu Nguyệt Thấm Lan đồng ý để An Kỳ ở lại cung điện, có các tiểu hầu gái giúp đỡ, An Kỳ vẫn có thể học biết chữ và còn tiếp thu rất nhiều tri thức khác.

Không lâu sau đó, Kim Ô Thánh Quang bay vào phạm vi bao phủ của Trà Thụ Sinh Mệnh, tiếp tục bay về phía khu vực Trung Ương.

Có Mục Lương ở đây, Kim Ô Thánh Quang thuận lợi tiến vào trong, đáp xuống tầng tám.

"Cộp cộp cộp ~~~ "

Trong cung điện, một trận tiếng bước chân vội vã vang lên, các tiểu hầu gái chạy ra khỏi cung điện.

Đôi mắt đẹp của Tiểu Mật sáng lên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng hô:

"Bệ hạ đã trở về rồi!"

"Bệ hạ ~ "

Ba Phù và những người khác ngoan ngoãn hành lễ, từng đôi mắt lóe sáng nhìn chăm chú vào đám người Mục Lương.

"Đã lâu không gặp."

Trong mắt Mục Lương hiện ra ý cười, mang theo An Kỳ và những người khác bước xuống lưng Kim Ô Thánh Quang.

Anh quay đầu lại nói:

"Tiểu Ô, ngươi đi chơi đi."

"Du du du ~~”

Lúc này, Kim Ô Thánh Quang mới vỗ cánh bay lên không trung, lượn quanh một vòng rồi chui vào tán cây Trà Thụ Sinh Mệnh, bên trong có khí tức sinh mệnh nồng nặc, nó rất thích nơi đó.

Thú Sương Tím cũng đi ra từ sau lưng Mục Lương, nhìn anh một cái rồi chạy nhanh chui vào hậu hoa viên.

Mục Lương hơi nhướng mày, buồn cười nói thầm một tiếng:

"Đây là sợ người lạ à?"

"Bệ hạ đi đường vất vả rồi."

Ba Phù đi lên trước nghênh đón.

Mục Lương ôn hòa hỏi:

"Còn khá tốt, Thấm Lan và những người khác đâu rồi?"

Tiểu Tử thanh thúy đáp:

"Thấm Lan đại nhân vẫn còn ở Cục Quản Lý, tiểu thư Ly Nguyệt đi sân huấn luyện, tiểu thư Phi Nhan và những người khác vẫn chưa trở lại "

"Tất cả đều đang bận rộn."

Mục Lương chậm rãi gật đầu, cất bước đi về phía cung điện.

Diêu Nhi nhìn về phía ba người An Kỳ và Tây Ni, lễ phép nói:

"Ba vị cũng tiến vào trong đi."

"Vâng."

Khắc Lai Mạn sợ hãi trả lời một câu, đi sát Tây Ni cất bước theo đám người vào cung điện.

Ba người An Kỳ đi vào cung điện, sửng sốt nhìn kiến trúc nguy nga tráng lệ ở nơi đây, toàn bộ hành trình đều ngạc nhiên không khép miệng lại được.

Mục Lương thuận miệng căn dặn một câu:

"Các cô ấy chắc đã đói bụng rồi, đi chuẩn bị chút đồ ăn lót dạ, chừa bụng tới giờ cơm lại ăn no."

"Vâng."

Cầm Phi Nhi lên tiếng, chạy bước nhỏ vào phòng bếp.

"Các ngươi tiếp chuyện với khách đi."

Mục Lương bỏ lại một câu rồi nắm tay cô gái đuôi hồ ly đi về phía thư phòng.

"Vâng."

Nhóm tiểu hầu gái đồng thanh đáp lại.

Tiểu Tử nhìn về phía An Kỳ, lên tiếng chào hỏi:

"Ta tên là Tiểu Tử."

"Ta là An Kỳ, xin chào Tiểu Tử tỷ tỷ."

An Kỳ ngoan ngoãn chào hỏi.

Tiểu Tử ngây thơ hỏi:

"Ngươi muốn uống trà sữa không?"

"Trà sữa uống có ngon không?"

Đôi mắt to tròn của An Kỳ chớp chớp, len lén nuốt nước miếng.

"Uống rất ngon, ngươi sẽ không thất vọng."

Tiểu Tử cười tươi như hoa.

"Vậy thì ta muốn uống."

An Kỳ gật đầu thật mạnh.

Khắc Lai Mạn và Tây Ni cũng được tiếp đón ngồi trên ghế sô pha, các tiểu hầu gái đi chuẩn bị trái cây và bánh ngọt để ba người An Kỳ lót dạ một chút, chờ khi nào Nguyệt Thấm Lan và những người khác trở về thì cùng nhau ăn cơm tối.

Khi các cô nếm thử món bánh ngọt do nhóm tiểu hầu gái làm, tiếng thán phục không ngớt lại vang lên lần nữa.

Khắc Lai Mạn vui vẻ nói:

"Món này quá ngon, ngọt ngào, mềm mại, lần đầu tiên ta được ăn món ngon như vậy đấy!”

"Sau này mọi người thường xuyên tới cung điện là có thể ăn thỏa thích rồi."

Tiểu Tử điềm nhiên nói.

"Ừ ừ!"

Khắc Lai Mạn gật đầu lia lịa đáp lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận