Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1398: Hiệu Buôn Dụ Chính



- Tiệm buôn Dụ Chính trả một số tiền lớn cầu thầy thuốc: con gái ta mắc một căn bệnh lạ, ta nguyện trả một số tiền lớn cầu thầy thuốc, nếu có thể chữa khỏi cho con gái ta, ta sẽ lấy hai trăm ngàn viên tinh thạch ma thú cấp ba để tạ ơn.

Có người đọc nội dung trên thông báo to lên.

Đôi mắt Tuyết Cơ sáng lên, trong lòng thầm tính toán, hai trăm ngàn viên tinh thạch ma thú cấp ba có thể đổi được bao nhiêu. Hiện tại, sau khi thành Huyền Vũ cải cách, một viên tinh thạch ma thú cấp ba có thể đổi được hai trăm đồng.

- Dụ Chính là ai?

Một người hơi lớn tuổi nghi hoặc hỏi.

Người đàn ông để râu kinh ngạc nói:

- Cái gì, ngươi không biết Dụ Chính?

- Không biết hắn thì lạ lắm sao?

Người trẻ tuổi đầy đầu dấu hỏi.

- Dụ Chính, tự nhiên là ông chủ của hiệu buôn Dụ Chính.

Người đàn ông để râu thật thà giải thích.

Người trẻ tuổi kinh ngạc lên tiếng:

- Hiệu buôn Dụ Chính? Chẳng lẽ là cái hiệu buôn Dụ Chính kia của vương quốc Hải Đinh chúng ta?

Có người cười nhạo một tiếng nói:

- Ngoại trừ hiệu buôn đó, chẳng lẽ còn hiệu buôn thứ hai dám đặt tên này?

Hiệu buôn Dụ Chính, là hiệu buôn lớn nhất Vương Quốc Hải Đinh, bọn họ kinh doanh tất cả những loại hàng hoá có liên quan tới cuộc sống hàng ngày của mọi người.

- Cũng đúng.

Người trẻ tuổi lúng túng nói.

- Hoá ra con gái của Dụ Chính mắc bệnh, xem ra rất khó trị liệu.

- Ai, đáng tiếc ta không phải luyện dược sư, nếu không nhất định phải tới thử xem, hai trăm ngàn viên tinh thạch ma thú cấp ba cơ mà, không phải số lượng nhỏ đâu, đủ cho ta cả đời này ăn uống không lo.

- Không cần thử, luyện dược sư của hoàng cung cũng không trị được bệnh cho con gái hắn, vì vậy người ta mới lấy cái giá hai mươi vạn viên tinh thạch ma thú cấp ba tìm người chữa bệnh.

- Cũng đúng, chuyện này chẳng liên quan gì tới chúng ta...

Trong giọng nói của dân chúng tràn đầy thổn thức và tiếc nuối, có người thậm chí còn vui sướng khi người gặp họa, tâm lý ghét người giàu thật nghiêm trọng.

Tuyết Cơ chớp chớp đôi mắt đẹp, tất cả những lời họ nói đều lọt vào tai cô.

- Hiệu buôn Dụ Chính......

Cô cong lên khóe môi, hiệu buông Dụ Chính à, chắc chắn thành chủ đại nhân sẽ cảm thấy hứng thú.

Cô tính toán tới nơi đó nhìn thử, coi như đi xem náo nhiệt, nếu có thể chữa khỏi bệnh cho con gái Dụ Chính lại càng tốt, thuận tiện kết giao, sau đó lợi dụng nơi đó tìm hiểu tin tức về phiến đại lục này.

- Nên thử xem sao.

Tuyết Cơ nhẹ giọng tự nói.

Cô nhớ kỹ địa chỉ trên thông báo da thú, sau đó xoay người rời khỏi đám đông.

Trước tiên cô phải tìm một chỗ để giải trừ ẩn thân, sau đó mới tới hiệu buôn Dụ Chính thăm hỏi.

Về phần Mậu Đạt và Kha Đa Lạp, nếu tìm không được thì thôi, chờ tới buổi tối lại trở về trên thuyền nghe lén, kiểu gì cũng phải nắm được hôm nay bọn họ đã đi đâu.

Tuyết Cơ đi lại trên đường, tìm được một gian phòng ở không người, đi vào bên trong khóa kỹ cửa sổ, mới giải trừ trạng thái ẩn thân.

Cô tìm một cái áo dài choàng lên người, che khuất khôi giáp U Linh.

- Chắc là không thấy đâu.

Tuyết Cơ kiểm tra thân thể, xác định sẽ không bị người nhìn ra điều gì khác thường mới rời khỏi căn nhà.

Cô đi trên đường chính, tìm địa chỉ của hiệu buôn Dụ Chính.

Thế nhưng cô tìm hai canh giờ vẫn không cách nào tìm được nơi đó.

- Rốt cuộc nó ở đâu chứ?

Tuyết Cơ buồn bực thở dài.

Cô quay đầu lại nhìn về phía sau, trên đường vẫn tấp nập người đến người đi, nếu không tìm một người nào đó để hỏi một chút?

Bách Biến Ma Nữ hơi do dự nhưng vẫn quyết định tìm người hỏi một chút, dù sao cũng hơn mình cứ đi loạn lung tung. Rất nhanh cô đã tìm được mục tiêu, là một cô gái để tóc ngắn trên mặt đầy tro bụi.

Bách Biến Ma Nữ đi lên, đánh giá cô gái tóc ngắn.

- Ngươi là ai?

Tố Tô cảnh giác hỏi.

Cô ta sống trong một xóm nghèo, đã đói quá mức vì vậy không nhịn xuống chạy ra ngoài tìm đồ ăn, chỉ là đã vòng vòng cả ngày trên đường rồi, vẫn không tìm được cái gì bỏ vào miệng.

Cô ta xuất thân từ xóm nghèo, trước khi Trăng Máu buông xuống, cô còn có thể miễn cưỡng sống.

Nhưng khi trăng máu qua đi, những người trong thành bị ma thú tàn sát bừa bãi, đã chết rất nhiều, vì vậy cuộc sống của cô ta trở nên càng ngày càng khó khăn.

Tố Tô cảnh giác nhìn chằm chằm vào Bách Biến Ma Nữ.

- Ta tên là Tuyết Cơ.

Tuyết Cơ nhướng mày.

- Có việc gì không?

Tố Tô cắn răng hỏi.

Tuyết Cơ thành khẩn hỏi:

- Có thể nói cho ta biết hiệu buôn Dụ Chính ở nơi nào không?

- Hiệu buôn Dụ Chính, đi theo phương hướng này, nhưng phải đi rất xa mới tới.

Tố Tô tiện tay chỉ về phía trước, nói xong lại chuẩn bị xoay người rời đi.

- Chờ một chút, ngươi chỉ nói thế thôi sao?

Tuyết Cơ buồn bực hô.

- Ta không rảnh.

Tố Tô cũng không quay đầu lại, cứ thế rời đi.

- Từ từ, ta có đồ ăn.

Tuyết Cơ vội vàng lại nói. Cô để ý thấy cô gái kia đã đói không chịu nổi rồi.

Quả nhiên, nghe được có đồ ăn, cô gái ngừng chân rồi do dự nhìn về phía Bách Biến Ma Nữ.

- Ta cho ngươi đồ ăn, ngươi dẫn ta tới nơi đó.

Tuyết Cơ mang một một miếng khoai lang khô từ trong lòng ra quơ quơ. Từ trên người cô gái kia, cô thấy được hình bóng của mình lúc trước, vì vậy trong lòng hơi có chút không thoải mái.

- Thật ư?

Tố Tô hồ nghi hỏi.

- Ừm, không lừa ngươi.

Tuyết Cơ nghiêm mặt gật đầu.

………..

Tố Tô cất bước tới gần Tuyết Cơ, nhìn chằm chằm vào món ăn trong tay cô, rồi nuốt nước miếng ừng ực ừng ực...

Yết hầu cô ta giật giật, nghi hoặc hỏi:

- Ngươi muốn tới hiệu buôn Dụ Chính, vì chữa bệnh cho Dụ Phỉ Nhi kia sao?

Tuyết Cơ chớp chớp đôi mắt đẹp, không chút biểu cảm hỏi:

- Dụ Phỉ Nhi? Là cô con gái bị bệnh của Dụ Chính kia?

- Đúng rồi, chẳng lẽ không đúng sao?

Tố Tô nhíu mày hỏi.

- Đúng, ta muốn cứu cô ấy.

Tuyết Cơ vội vàng gật đầu.

Đôi mắt màu đỏ của Tố Tô sáng lên, gấp giọng nói:

- Ngươi có biện pháp chữa khỏi bệnh cho Dụ Phỉ Nhi sao?

Tuyết Cơ lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Ta không biết, phải nhìn thấy cô ấy mới biết được có chữa khỏi hay không?

- Được rồi...

Tố Tô hơi có vẻ mất mát cụp mắt xuống.

Tuyết Cơ cúi người, lành lạnh hỏi:

- Dường như ngươi rất để ý tới Dụ Phỉ Nhi kia?

- Dụ Phỉ Nhi tốt lắm, thường xuyên mang đồ ăn giúp đỡ dân nghèo chúng ta.

Tố Tô cúi đầu.

Bởi vì Dụ Phỉ Nhi ngã bệnh, lại thêm ảnh hưởng từ Trăng Máu, xóm nghèo vốn thiếu thốn lương thực, lại càng thêm thiếu thốn, vì vậy, con người nơi đó càng ngày càng khổ, mỗi ngày đều có người bị đói hoặc bị bệnh chết.

- Vậy sao...?

Áng sáng loé lên trong mắt Tuyết Cơ, trong lòng cô cảm thấy tò mò với cô gái tên Dụ Phỉ Nhi này.

Cô đưa đồ ăn trong tay hướng về phía trước, bình tĩnh nói:

- Ăn đi, sau đó dẫn ta tới hiệu buôn đó.

- Được.

Tố Tô dùng sức gật đầu.

Cô tiếp nhận đồ ăn cắn một ngụm, hương vị mới lạ và ngon lành, làm cho cô không nhịn được lại cắn một miếng to.

- Chị, đây là cái gì?

Cô ngước mắt kinh ngạc hỏi.

- Khoai lang khô.

Tuyết Cơ thuận miệng lên tiếng.

- Ăn rất ngon.

Con ngươi màu đỏ của Tố Tô lòe lòe tỏa sáng.

Tuyết Cơ khẽ cầm lên một miếng rồi ngạo nghễ nói:

- Đương nhiên, đây chính là đặc sản của thành Huyền Vũ.

- Thành Huyền Vũ? Đó là nơi nào?

Tố Tô tò mò hỏi.

- Về sau ngươi sẽ biết.

Tuyết Cơ khoát tay áo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận