Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1336: Chứng Nhận Xuất Ngũ Đặc Biệt



Một nhà Hàm Thiết đều từng là nô lệ Thành Bách Lý. Lúc đó, cả nhà đã gặp phải tình huống hung thú công thành, nhưng tại thời điểm tuyệt vọng nhất, thành Huyền Vũ đã đến, giải cứu thành Bách Lý.

Tiểu Dũng kéo tay mẹ, nghiêm túc nói:

- Mẹ, cuộc sống hiện tại của chúng ta tốt hơn trước kia nhiều lắm, đều có rau xanh ăn, còn có nhiều nước, có thể thoải mái uống đến no…

Tát Phân Ny sợ run lên, sau đó cô mới chậm rãi gật đầu nói:

- Ta hiểu.

- Nghĩ thoáng lên một chút là được mà.

Hàm Thiết vỗ tay Tát Phân Ny.

Cộc cộc c…

Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

- Hàm Thiết có ở nhà không?

Âm thanh lành lạnh ở ngoài cửa vang lên. Hàm Thiết và vợ liếc nhau, giờ này sẽ có ai tới nhỉ?

- Đến đây.

Tát Phân Ny vội vàng đứng lên, bước nhanh tới trước cửa, rồi mở cửa phòng ra.

Ngoài cửa, Cầm Vũ và Vệ Cảnh còn hai Thành Phòng Quân đang đứng thẳng tắp, trong tay bọn họ ôm không ít đồ vật.

- Các ngươi…?

Tát Phân Ny lộ vẻ nghi hoặc hỏi

Cô thấy khôi giáp màu tím trên người Cầm Vũ, trong lòng phảng phấp đã có đáp án. Trong thành Huyền Vũ lại mặc khôi giáp màu tím, cũng chỉ có duy nhất một người.

- Phân Nhi, là ai vậy?

Âm thanh Hàm Thiết truyền ra.

………

Tát Phân Ny quay đầu lại, nhỏ giọng đáp:

- Chắc là đại nhân Cầm Vũ mà ngươi thường nhắc tới!

Cô đã nghe Hàm Thiết nhắc tới đại đội trưởng quân doanh, mặc một thân khôi giáp màu tím.

- Đại nhân Cầm Vũ!

Hàm Thiết kinh ngạc lên tiếng, sau đó hắn vội vàng chống tay lên mặt bàn muốn đứng lên, thậm chí còn muốn đi ra nghênh đón.

- Hàm Thiết, ngồi xuống đi.

Cầm Vũ khoát tay.

- Vâng!

Hàm Thiết phản xạ có điều kiện lên tiếng, tiếp theo hắn vâng theo mệnh lệnh đặt mông ngồi trở về vị trí, chỉ là sống lưng vẫn dựng thẳng tắp.

Tát Phân Ny nghiêng người, cung kính nói:

- Mấy vị đại nhân, mời các vị ngồi xuống rồi nói chuyện.

- Cám ơn!

Cầm Vũ gật đầu ra hiệu, mang theo đám người Vệ Cảnh đi vào trong phòng.

Cô đánh giá những vật trang trí trong phòng, trên tường có một tấm ảnh gia đình, với màu sắc rực rỡ, ngoài những thứ đó ra còn một bức tranh, nhìn phong cách vẽ cũng nhận ra nó được một đứa nhỏ động tay vẽ.

Tuy rằng điều kiện nhà Hàm Thiết không tốt lắm, nhưng cũng khá sạch sẽ, và đầy đủ những gia cụ cần thiết.

- Các vị đại nhân, mời ngồi.

Tát Phân Ny mang tới mấy cái ghế dựa, đặt bên cạnh Cầm Vũ và Vệ Cảnh. Sau đó cô quay đầu lại nháy mắt nói:

- Tiểu Dũng, nhanh đi rót nước.

- Vâng vâng, vâng ạ.

Tiểu Dũng vội vàng đứng lên

Cầm Vũ bình tĩnh nói:

- Không cần phiền toái như vậty, ta chỉ ngồi một lúc sẽ lập tức rời đi.

Tiểu Dũng dừng lại một chút, nhưng sau đó hắn vẫn đi vào phòng bếp.

Cầm Vũ hé miệng, nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô dừng trên bàn cơm, đồ ăn vẫn còn bốc khói, hiển nhiên gia đình này vừa mới động đũa, liền hơi áy náy nói:

- Dường như ta tới không đúng lúc.

- Không đâu, bất cứ khi nào ngài đến đều đúng lúc.

Tát Phân Ny nở nụ cười, sau đó cô khẩn trương nói:

- Đại nhân, ngồi xuống một chút đi.

Tiếp theo Hàm Thiết hướng phòng bếp hô một tiếng:

- Tiểu Dũng, mang thêm mấy bộ bát đũa nữa ra đây.

- Thực không cần, chúng ta đã ăn rồi.

Cầm Vũ nhẹ nhàng nói.

- Vệ Cảnh.

Cô nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Vệ Cảnh.

- Vâng.

Vệ Cảnh gật đầu, trong tay hắn cầm một cái thùng ngọc lưu ly, sau đó đi lên phía trước.

- Đội trưởng Vệ Cảnh!

Hàm Thiết há miệng thở dốc. Khi hắn nhìn thấy đội trưởng ngày xưa, lại nhịn không được đỏ mắt.

Vệ Cảnh thở sâu, nghiêm túc nói:

- Hàm Thiết ơi, đây là thành chủ đại nhân đưa cho ngươi.

Hai tay hắn giơ ra phía trước, đặt thùng ngọc lưu ly đặt trước mặt Hàm Thiết.

- Thành chủ đại nhân cho ta?

Hàm Thiết kinh ngạc lên tiếng, âm thanh đều có chút run rẩy và không tin tưởng được.

Tát Phân Ny cũng cảm thấy tò mò, tại sao thành chủ đại nhân lại tặng đồ cho chồng của cô?

Tiểu Dũng từ phòng bếp đi ra, đặt một chồng bát đũa xuống bàn rồi nghiêng đầu tò mò đánh giá thùng ngọc lưu ly.

- Ngươi có thể mở ra nhìn.

Vệ Cảnh đưa tay ra hiệu.

- Được.

Hàm Thiết liếc mắt nhìn vợ mình một cái, sau đó hắn cố lấy dũng khí mở ra thùng ngọc lưu ly.

Thùng này không lớn, vật đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một tấm ngọc lưu ly, bên trong đựng theo một trang giấy màu sắc rực rỡ. Nội dung bên trên có ba chữ to và mấy hàng chữ nhỏ.

Tiểu Dũng nghiêng đầu, nhỏ giọng đọc:

- Bằng khen...

- Binh lính Hàm Thiết, trong thuỷ triều hư quỷ đã có biểu hiện đặc biệt anh dũng, vì bảo vệ thành và chiến hữu, phấn đấu quên mình nghênh chiến hư quỷ….

Âm thanh của Hàm Thiết run rẩy, hắn nhớ kỹ những nội dung trên tấm bằng khen, tâm thần chấn động.

Ở hàng cuối cùng hắn còn thấy danh hiệu thành chủ Thành Huyền Vũ, kèm theo một chữ ký.

Cầm Vũ bình tĩnh nói:

- Đây là thành chủ đại nhân tự mình ký tên và đồng ý, ngài đã xác nhận nội dung trên này.

- Thành chủ đại nhân tự mình kí tên vào đây?

Hàm Thiết trừng lớn hai tròng mắt, trên mặt hắn tràn đầy kinh ngạc và mừng rỡ như điên.

- Đúng vậy, thành chủ đại nhân không quên các ngươi, ngươi là công thần của thành Huyền Vũ.

Cầm Vũ nghiêm túc nói.

- Thật tốt quá, thật tốt quá, thành chủ đại nhân không quên chúng ta.

Đôi tay cầm bằng khen của Hàm Thiết đang run rẩy, hai tròng mắt bắt đầu rớm lệ.

Nước mắt hắn tí tách rơi xuống, hắn nghẹn ngào nấc lên một câu:

- Lấy… Nghĩ đến thành chủ đại nhân và Cầm Vũ đại nhân cũng chưa quên ta, thật sự thật tốt quá….

Hàm Thiết nói chuyện có chút lộn xộn, nhưng đại khái có thể hiểu rằng, thành chủ đại nhân vẫn nhớ kỹ hắn thật là tốt.

- Cha!

Tiểu Dũng cũng đỏ mắt, hắn đưa tay đặt trên vai cha mình.

Khóe mắt Tát Phân Ny có lệ, cô đưa mắt nhìn tấm bằng khen màu vàng kia, đó là chồng của cô dùng một chân để bảo vệ sự an toàn cho thành Huyền Vũ, đây chính là vinh quang.

- Ta muốn treo nó lên.

Cô nhẹ giọng nói.

- Cha, trong rương còn những thứ khác.

Tiểu Dũng khàn giọng nói.

Lúc này, Hàm Thiết mới dời lực chú ý đặt lại trong rương, ngoại trừ bằng khen, còn có một phong thư và một sổ nhỏ bằng bàn tay.

Hắn cầm lấy phong thư, sau khi mở ra, hắn mới phát hiện, bên trong là hai tờ một trăm đồng Huyền Vũ.

- Đây là…?

Hàm Thiết kinh ngạc nhìn về phía Cầm Vũ.

- Đây là phí an ủi.

Cầm Vũ giải thích.

- Hai trăm đồng!

Tiểu Dũng thấp giọng kinh hô.

Hàm Thiết có chút đăm chiêu gật đầu, sau đó hắn buông đồng Huyền Vũ xuống, lại cầm lấy cuốn sách nhỏ màu xanh lá cây kia lên xem.

Trên bìa sách có viết ba chữ, Chứng nhận xuất ngũ, trang thứ nhất có ảnh chụp Hàm Thiết mặc quân phục, sau đó là là dãy số chứng minh thân phận và một ít nội dung ghi chép đơn giản.

Hắn khó hiểu hỏi:

- Chứng nhận xuất ngũ, có ích lợi gì?

- Đây là chứng nhận xuất ngũ đặc thù, có thể miễn phí khi đi xe ngựa, trong tương lai khi xe lửa khai thông, cũng có thể giảm nửa giá cưỡi xe lửa, mau thuốc từ hiệu thuốc bắc cũng được chiết khấu sáu thành...

Cầm Vũ giải thích.

Chứng nhận xuất ngũ bình thường cũng không giống đãi ngộ tốt như thế này.

Chỉ có quân nhân làm ra cống hiến lớn với Thành Huyền Vũ, mới có được chứng nhận xuất ngũ đặc thù.

- Tốt như vậy!

Đôi mắt đẹp của Tát Phân Ny sáng lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận