Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1719: Còn Chưa Chịu Cút Đi?



Việc nung quặng sắt cần nhiệt độ rất cao, như vậy không thể tránh khỏi sinh ra khói bụi, lâu ngày dễ ảnh hưởng đến môi trường sinh thái xung quanh.

- Ngươi còn muốn hỏi chuyện gì nữa không?

Bà lão hòa ái nhìn về phía Mục Lương.

Anh gật đầu, lại hỏi vài vấn đề liên quan đến thành Y Lê, cũng dần dần hiểu ra tình hình ở nơi đây.

Cuối cùng bà lão thở dài nói:

- Ta chỉ biết nhiều như vậy thôi, nếu như ngươi còn muốn biết những chuyện khác thì phải đi hỏi những quý tộc kia.

- Được rồi, cám ơn.

Mục Lương cảm kích nói.

- Là ta phải cám ơn các ngươi mới đúng, nếu không gặp các ngươi thì ta đã chết rồi.

Bà lão cười lắc đầu.

Mục Lương mỉm cười, lấy ra một chút trái cây, khoai lang và vài quả Tinh Thần cấp 1 từ trong không gian tùy thân.

Anh suy nghĩ một chút, lại lấy ra vài đồng kim tệ đặt ở bên giường, nói:

- Cho ngươi, những thứ này đủ ngươi không lo ăn uống suốt một năm.

Bà lão kích động từ chối:

- Không được, những thứ này quá quý trọng, ngươi chừa chút cho ta ăn là được rồi, ta sống không lâu như vậy đâu.

- Đừng lo, ngươi ít nhất còn có thể sống thêm một năm nữa.

Mục Lương nói rồi vươn tay ra, rót thêm nguyên tố sinh mệnh vào cơ thể bà lão, kéo dài sinh mạng của bà ấy thêm một năm nữa.

- Có thật không?

Bà lão nghe vậy đôi mắt không khỏi trợn to.

- Ừ, ta đưa ngươi lệnh bài này, nếu như con gái ngươi không trở về thì ngươi hãy cầm nó đến thành Huyền Vũ, sinh sống ở nơi đó sẽ thoải mái hơn một chút.

Mục Lương đặt một lệnh bài làm bằng lưu ly ở bên giường.

- Thành Huyền Vũ? Nó nằm ở nơi nào?

Bà lão nghi ngờ nhìn về phía Mục Lương, nàng chưa từng nghe nói về thành Huyền Vũ.

- Ngươi sẽ biết nhanh thôi.

Mục Lương ôn hòa nói.

Trước khi rời đi hắn còn nhắc nhở:

- Ngươi nên cất kỹ những thứ này, đừng để những người khác biết, nếu không sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái không cần thiết.

- Ta hiểu rõ, các ngươi thực sự là người rất tốt.

Bà lão cảm động nói.

Khóe mắt bà có nước mắt, trái tim tĩnh mịch kia lại toát ra hi vọng sống sót một lần nữa.

Mục Lương mỉm cười, thi triển Nhảy Vọt Ám Ảnh mang theo Ly Nguyệt và Mễ Á rời đi căn nhà gỗ.

Khi ba người xuất hiện trở lại thì đã đến gần tường thành Y Lê.

Sau lưng vẫn là một căn nhà gỗ, ba người đứng ở trong bóng của ngôi nhà đó.

Mục Lương ngước mắt nhìn lên đỉnh tường thành, phía trên có thủ vệ canh gác.

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Mục Lương, chúng ta nên vào xem một chút không?

- Đương nhiên rồi.

Khóe môi của Mục Lương giương lên.

Anh hơi chuyển động suy nghĩ, ba người biến mất vào bóng tối, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở tại một con hẻm nhỏ tối tăm bên trong thành.

- Ở đây thối thật đấy.

Mũi của Mễ Á nhăn lại.

- Lâu rồi thì sẽ quen thôi.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Anh mang theo hai cô gái rời đi con hẻm nhỏ, trước mắt là đường đi rộng tám mét, mặt đất lát đá, khắp nơi tràn đầy rác rưởi.

Có rất nhiều người trên đường phố, phần lớn đều ăn mặc rất “quý khí”

Nhưng nếu so sánh với Mục Lương thì vẫn khác nhau như mặt trăng và ánh sao.

Ngoại trừ quý tộc thì trên đường còn có một số thường dân, bọn hắn đều cúi đầu đi đường, cẩn thận tránh đi qua các quý tộc.

- Mau tránh ra, chớ cản đường!

Tiếng quở mắng truyền tới từ bên trái Mục Lương.

Anh quay đầu nhìn lại, thì ra là một chiếc xe thú đang lao vùn vụt tới trước, xe được kéo bởi bốn con Thú Ba Sừng trưởng thành.

Người kéo xe là một tên Kỵ Sĩ, lúc này hắn đang trợn mắt nhìn về phía nhóm Mục Lương, cho rằng bọn họ ngăn cản đường đi của hắn.

- Mau cút đi, muốn chết có phải không?

Kỵ Sĩ tức giận quát to.

Mục Lương cau mày, trên đường phố đông người qua lại như vậy mà hắn ta lái một chiếc xe thú với tốc độ quá nhanh, không chút kiêng kỵ, tính tình của đám quý tộc này thật khiến cho người ta chán ghét.

- Đây là xe thú của con trai trưởng Hầu Tước, mau tránh ra!

Có người nhận ra chủ nhân của xe thú.

- Còn chưa chịu cút đi?

Kỵ Sĩ nhăn mày lại.

Trong xe truyền ra một giọng nói lạnh lùng:

- Đừng lãng phí thời gian nữa, phụ thân còn đang chờ ta trở về ăn cơm, không tránh đường thì giẫm chết là được.

- Vậy thì chết đi!

Kỵ Sĩ nhe răng cười, điều khiển Thú Ba Sừng tăng nhanh tốc độ lao về phía trước.

- Hừ, những kẻ tự tìm cái chết.

Trong mắt Ly Nguyệt loé lên tia sáng lạnh, nàng đưa tay ra muốn lấy trường cung tiến hành xạ kích.

- Đừng lãng phí thời gian, để đó cho ta.

Mục Lương vươn tay ngăn chặn cô gái tóc bạc.

Anh đưa tay ra, cong ngón tay rồi búng nhẹ về phía trước, một gợn sóng vô hình khuếch tán ra ngoài, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo.

- Rống ~~~

Bốn con Thú Ba Sừng chỉ kịp hét thảm một tiếng, thân thể chúng nó bị không gian bóp méo và xé thành thịt vụn, máu văng tung tóe vào mặt và cơ thể người đi đường.

Trong ánh mắt hoảng sợ và đờ đẫn của mọi người, tên Kỵ Sĩ lái xe cũng bị không gian xé rách, toa xe nổ tung thành mảnh vụn khiến tên chủ nhân trong xe rớt xuống đất.

Đó là một thanh niên mặc trang phục quý tộc, sắc mặt xanh xao.

Cơ thể của hắn rất gầy yếu, khuôn mặt hiện lên triệu chứng do túng dục quá độ, sau khi ngã xuống nhìn thấy cảnh tượng máu thịt văng tung tóe dưới đất thì hoảng sợ tột độ, sau đó hai mắt trợn trắng rồi hôn mê bất tỉnh.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám lên tiếng.

- Giải quyết xong rồi.

Mục Lương thả tay xuống, xoay người nhàn nhã rời đi.

………….

Cộp cộp cộp ~~~

Mục Lương và Ly Nguyệt, Mễ Á rời khỏi con phố nơi xảy ra vụ tai nạn, lưu lại một đám quý tộc sợ hãi ở sau lưng.

Con trai trưởng của Hầu Tước hôn mê bất tỉnh nằm trong vũng máu, sắc mặt trắng bệch.

Một lát sau, trên đường mới truyền đến từng tiếng hút khí lạnh, lúc này đám quý tộc khiếp sợ kia mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

- Ai đi nói chuyện này cho hầu tước đây?

Có người lên tiếng hỏi, giọng nói có chút run rẩy.

- Muốn nói thì ngươi đi mà nói, việc này không có liên quan tới ta.

Mặt của đám quý tộc tái mét, vừa nghe vậy thì lập tức quay đầu bước đi.

- Chuyện này cũng không liên quan tới ta, ta chỉ đi ngang qua mà thôi.

- Đi thôi, đi thôi, tên này cũng là đáng đời, là do hắn ta không thèm coi ai ra gì.....

Chỉ trong chốc lát thì đám người vây xem đều chạy hết, những người muốn đi ngang qua đều lựa chọn đi đường vòng, không muốn bước qua hiện trường thịt nát đầy đất kia.

Ly Nguyệt quay đầu nói khẽ:

- Mục Lương, ta nghe những người vây xem bàn tán, hình như người kia là con trai trưởng của Hầu Tước.

- Chuyện này không quan trọng.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Nhưng chúng ta còn muốn làm ăn.

Ly Nguyệt cười khổ một tiếng.

- Thiếu bọn hắn cũng không sao cả, hơn nữa là hắn trêu chọc ta trước.

Khóe môi của Mục Lương giương lên.

Anh nhìn cô gái tóc bạc, tự tin nói:

- Chỉ cần hàng hóa của chúng ta đủ tốt thì tên hầu tước kia sẽ không tính toán những chuyện này.

Trong mắt Mễ Á lóe lên tia sáng lạnh, nói:

- Vừa rồi ta còn muốn chém đứt đầu của hắn ta.

- Thôi, chúng ta đừng quá để ý tới chuyện này.

Mục Lương lắc đầu, một tên chỉ cần tiện tay là có thể bóp chết không đáng để ở trong lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận