Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 251: Thế Giới Của Kiếp Trước

Trình Mâu còn chưa đi ra cửa.
- Thành Chủ Đại Nhân tới!
Không biết là người nào hô to một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Ở cửa chính, Mục Lương xuất hiện với bộ hán phục rộng thùng thình, đi theo phía sau là Nguyệt Thấm Lam và Mễ Nặc.
- Thành Chủ Đại Nhân thật là đẹp trai, ta nghĩ là ta đã yêu rồi.
- Tỉnh lại đi, không có phần của ngươi đâu, đừng mơ mộng hão huyền.
- Ta chỉ nghĩ chút mà thôi.
- Muốn nghĩ cũng không được, đó là thất kính đối với Thành Chủ Đại Nhân.
Cư dân vùng ngoại thành ghé tai nhau bàn tán.
Có cô gái đã đỏ cả mặt, cũng không biết trong đầu đang chứa cái gì.
Mễ Nặc, Nguyệt Thấm Lam nhìn nhau, trong lòng có một tia cảnh giác, xem ra người quá ưu tú, sẽ khiến nhiều nữ nhân nhìn trộm.
Trình Mâu vội vã đứng thẳng người, cung kính nói:
- Chào Thành Chủ Đại Nhân!
Mục Lương nhàn nhạt gật đầu, cất bước trực tiếp đi vào phòng học.
Y Lệ Y cũng theo vào phòng học, cô tới để dự thính, học tập cụ thể cách để trở thành lão sư.
Khi Trình Mâu chuẩn bị cất bước rời đi, không nhịn được quay lại cửa phòng học, chuẩn bị lắng nghe cách dạy học của Thành Chủ Đại Nhân.
Mễ Nặc, Nguyệt Thấm Lam đứng ở cửa.
Mục Lương đứng trên bục giảng, sắc mặt của anh bình tĩnh nhìn các bạn nhỏ đang ngồi ngay ngắn ở bên dưới.
Những đứa trẻ đến tuổi đi học của thành Huyền Vũ đều đã ở đây, tổng cộng ba mươi bốn người.
Không cần ai dạy, bọn nhỏ đều ngồi thẳng tắp, có người vẫn còn đang run, hình như là sợ, hoặc là cũng có một chút kích động và sùng bái.
Trước khi bọn nhỏ đến trường học, cha mẹ đều đã dặn dò qua.
Thậm chí có một vài đứa trẻ vì hơi bướng bỉnh không chịu nghe lời, còn dùng lời đe dọa chúng.
Tỷ như phải tôn trọng thành chủ.
Thành Chủ Đại Nhân nói cái gì đều là đúng.
Không nghe Thành Chủ Đại Nhân nói, sẽ bị linh thú hộ thành ăn sạch.
Mục Lương cau mày lại, là mình quá nghiêm túc sao?
Sao bọn nhỏ lại sợ hắn vậy.
- Khụ khụ, chào các bạn nhỏ nhé.
Mục Lương ho nhẹ hai tiếng, biểu tình trở nên hiền lành hơn rất nhiều.
- Chào Thành… Thành Chủ Đại Nhân.
Bọn nhỏ lắp ba lắp bắp đáp lại.
- Không, đừng có ăn ta, ta sẽ nghe lời mà.
Có một đứa nhỏ viền mắt đỏ hoe chuẩn bị khóc đến nơi.
Khóe miệng của Mục Lương co quắp giật, mình cũng không phải yêu quái ăn thịt người nha.
Anh dở khóc dở cười, không cần nghĩ cũng biết cha mẹ của bọn nhỏ đang làm quá vấn đề lên.
Mục Lương giơ tay lên bình ổn lớp, ôn hòa nói:
- Ngươi thả lỏng một chút, ta sẽ không ăn ngươi.
- Ưm ưm !
Nước mũi chảy ra đứa bé vội vã đưa tay che miệng.
Mẹ hắn đã nói qua, Thành Chủ Đại Nhân bảo hắn làm gì thì phải làm cái đó, nếu không... Sẽ bị ném tới làm thức ăn cho hung thú.
Mục Lương thở phào, thiếu chút nữa không thể thực hiện giờ học này rồi.
Anh chắp hai tay sau lưng, giả vờ thâm trầm hỏi:
- Các ngươi có muốn biết thế giới trước kia có dạng gì hay không?
- Muốn!
Trình Tiếu giơ tay đầu tiên đáp.
Những đứa trẻ khác cũng nhao nhao đáp theo.
- Vậy buổi học đầu tiên ngày hôm nay, ta sẽ nói cho các ngươi biết một chút thế giới trước kia là như thế nào.
Mục Lương đi xuống bục giảng, đi lại ở lối giữa các bàn học.
Buổi học đầu tiên, anh không dạy biết chữ, mà là mở rộng tầm mắt cho bọn trẻ.
Mễ Nặc nghe vậy thì hai mắt sáng lên, không tự chủ được dựng thẳng tai thỏ màu lam lên.
Cô cũng muốn biết thế giới trước kia là dạng gì.
- Trước đây bầu trời có màu xanh, cũng không phải xám lạnh như bây giờ, còn có mây trắng và ánh mặt trời.
Mục Lương hồi tưởng lại thế giới của kiếp trước, trong lòng nhớ lại trời xanh mây trắng.
- Bầu trời có màu xanh?
Cái miệng nhỏ nhắn của Mễ Nặc khẽ nhếch, trong đầu bắt đầu hiện lên hình ảnh mà Mục Lương nói.
- Trước đây còn có sông suối hồ biển, rừng và biển xanh ngát, khắp nơi đều là một màu xanh biếc.
Mục Lương dùng ngôn ngữ miêu tả thế giới kiếp trước.
Bọn nhỏ đều nghe đến mê say, nổi lên khao khát.
- Đúng rồi, biển lớn cũng có màu xanh dương, mênh mông vô bờ nhìn không thấy phần cuối.
Mục Lương bổ sung.
- Ta muốn đi ngắm biển lớn.
Mễ Nặc chìm đắm rồi tự lẩm bẩm.
- Đêm đến cũng không giống như bây giờ chỉ là một màu đen kịt, trước kia bầu trời đêm sẽ có sao và ánh trăng, nếu may mắn còn có thể nhìn thấy sao băng.
Mục Lương càng nói càng hăng say, không tự chủ được rơi vào trong ký ức.
- Lời Mục Lương nói đều là thật sao?
Nguyệt Thấm Lam kinh ngạc nhẹ giọng tự hỏi.
Nếu như những gì Mục Lương nói đều là thật, vậy nguyên nhân gì làm cho thế giới biến thành bộ dáng như bây giờ?
Sáng sớm, trong Phủ Thành Chủ ở thành Huyền Vũ.
Mễ Nặc, Vệ Ấu Lan ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
- Ùng ục ùng ục !
Hi Bối Kỳ đứng ở cửa phòng bếp, tay che bụng, cô nhăn lại cái mũi nhỏ xinh, làm nũng gọi:
- Mễ Nặc !
- Nhịn một chút, rất mau là có thể ăn.
Mễ Nặc không nhịn được làm nhanh tay lên.
Sau nhiều ngày ở chung, cô đã qua giai đoạn rụt rè.
Con ngươi màu vàng kim của Hi Bối Kỳ nhìn chằm chằm vào động tác của Mễ Nặc, liên tục nuốt nước miếng, bụng không ngừng không ngừng kêu ‘ùng ục’.
Mễ Á đi vào phòng bếp, nhỏ giọng hỏi:
- Mục Lương đi đâu rồi?
Ở trước mặt em gái, cô đều gọi thẳng tên của Mục Lương, ở trước mặt người khác mới có thể dùng tôn xưng.
- Mục Lương ở phòng làm việc.
Mễ Nặc trả lời giòn tan.
Cô bê mâm cải trắng xào tới phòng ăn, sau đó lại trở về phòng bếp tiếp tục chuẩn bị món ăn tiếp theo.
Con ngươi màu vàng kim của Hi Bối Kỳ sáng ngời, lặng lẽ không tiếng động rời khỏi phòng bếp.
- Mới sáng sớm đã đi phòng làm việc để làm gì?
Mễ Á nhíu mày hỏi.
- Hình như là chế tạo Linh Khí, cụ thể hơn thì ta cũng không biết.
Mễ Nặc thuận miệng đáp lời.
Cô định nấu thêm một nồi canh cà chua.
- Như vậy à?
Đôi mắt màu đỏ ửng của Mễ Á lấp lóe một cái, cô vẫn muốn quan sát Mục Lương một phen, để xem hắn là loại người như thế nào.
Cô khẽ run tai mèo một cái, quay đầu lại nhìn về phía phòng ăn, phát hiện Hi Bối Kỳ đang ăn vụng cải trắng xào trên bàn.
- Hi Bối Kỳ, mọi người còn chưa tới đầy đủ.
Mễ Á xụ mặt quở trách:
- Ngươi sao có thể ăn trước?
- Ưm, ta đói bụng.
Ánh mắt của Hi Bối Kỳ lơ mơ, phồng miệng phát ra âm thanh không thành tiếng.
- Vậy ngươi cũng không thể ăn vụng, chúng ta là khách.
Mễ Á trầm giọng nhắc nhở.
- Được rồi, vậy ta đây không ăn nữa.
Hi Bối Kỳ ngượng ngùng buông chiếc đũa.
- Đói bụng thì cứ ăn trước, không có việc gì.
Giọng cười của Mục Lương truyền đến.
Sáng sớm hắn đã đi tới phòng làm việc, chế tạo ba cái U Linh Phệ Phong Thuẫn, tới giờ ăn cơm mới đến nhà ăn.
- Cái kia… Xin lỗi.
Đôi mắt màu vàng kim của Hi Bối Kỳ né tránh, ma xui quỷ khiến khom lưng xin lỗi.
- Không cần câu nệ, cô ngồi xuống đi.
Mục Lương xua tay mỉm cười nói, anh không có nhiều quy củ như vậy, chủ yếu vẫn là Nguyệt Thấm Lam luôn muốn duy trì một số quy củ.
- Mục Lương, chào buổi sáng!
Ly Nguyệt, Ngải Lệ Na cũng tới.
- Chào buổi sáng!
Mục Lương gật đầu chào hỏi.
- Có thể bắt đầu ăn sáng.
Mễ Nặc bưng lên món ăn cuối cùng, chính là canh cà chua mà mỗi bữa cơm không thể thiếu.
Bữa sáng hôm nay, ngoại trừ canh cà chua, còn có cải trắng xào, lá khoai lang đỏ xào thịt, thịt sợi chiên, khoai lang đỏ hầm thịt. Đương nhiên, lượng thức ăn đều là rất nhiều, trong đó món chính là khoai lang đỏ luộc.
Mục Lương nhìn bốn đồ ăn một canh trên bàn cơm. Anh đột nhiên cảm thấy quá vô vị, thức ăn ngày nào cũng giống nhau. Nếu anh chưa từng ăn mỹ thực ở Địa Cầu, thì có lẽ đồ ăn trước mắt chính là món ăn ngon nhất.
- Mục Lương, làm sao vậy?
Mễ Nặc cởi ra tạp dề giao cho Vệ Ấu Lan.
Cô phát hiện Mục Lương không có cảm giác thèm ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận