Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2060: Nếu Để Cho Bọn Họ Biết Suy Nghĩ Của Ngươi, Nhất Định Sẽ Bắt Lấy Cơ Hội Lần Này



Trên đường đi đến phòng tiếp khách, tâm trạng của Mục Lương không tệ, nếu như những người này đều muốn đến hải đảo thần bí, vậy mỗi người phải chuẩn bị ít nhất bốn viên tinh thạch ma thú cấp 8, như vậy hắn có thể chuyển đổi thành bốn trăm triệu điểm tiến hóa.

Hồ Tiên quyến rũ hỏi:

- Vui vẻ đến vậy sao?

Mục Lương bình thản nói:

- Có thể kiếm được rất nhiều tinh thạch ma thú, đương nhiên là vui vẻ rồi.

Anh còn có rất nhiều thú thuần dưỡng và cây thuần dưỡng muốn tiến hóa, điểm tiến hóa sẽ vĩnh viễn không đủ dùng.

Hồ Tiên cười tươi như hoa nói:

- Đây chỉ mới là một phần thôi, sau này sẽ càng có nhiều người muốn tới hòn đảo kia, như vậy chúng ta có thể kiếm được nhiều tinh thạch ma thú hơn nữa.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Ta cho bọn hắn thời gian một tháng, đủ để bọn họ chuẩn bị tinh thạch ma thú.

Hồ Tiên nghĩ tới điều gì đó, quyến rũ nói:

- Hy vọng khi kết thúc hội đấu giá thì bọn họ còn tinh thạch ma thú.

Còn chưa đến mười ngày nữa thì hội đấu giá sẽ bắt đầu, sẽ có rất nhiều thứ tốt được rao bán, nếu những quý tộc này cũng muốn đấu giá, vậy thì phải chuẩn bị nhiều tinh thạch ma thú hơn mới được.

- Vậy hãy xem bọn họ chuẩn bị thế nào?!

Mục Lương ôn hòa nói, chợt nhớ tới cái gì đó, quay đầu nói:

- Đúng rồi, ngươi nghĩ cách tìm được người nhà hoặc bạn bè của những người ở trên đảo rồi tiết lộ tin tức cho bọn họ biết.

- Nói cho bọn hắn biết người bọn họ muốn tìm ở ngay trên hòn đảo kia sao?

Hồ Tiên kinh ngạc hỏi.

- Dĩ nhiên không phải rồi, chỉ cần lộ ra một chút tin tức là được, có tin hay không thì tùy bọn họ.

Mục Lương lắc đầu, khẽ cong môi cười, ôn hòa nói:

- Có điều nếu buông tha cơ hội lần này thì phải đợi đến khi tâm trạng của ta tốt hơn mới được, hơn nữa phí dẫn đường sẽ thay đổi.

Ngẫu nhiên tâm trạng tốt anh có thể kiếm thêm một chút, cái này không thành vấn đề, nhưng muốn Mục Lương thường xuyên đi đón đưa người, người xa lạ không có mặt mũi lớn như vậy.

Hồ Tiên che miệng khẽ cười, nói:

- Nếu để cho bọn họ biết suy nghĩ của ngươi, nhất định sẽ bắt lấy cơ hội lần này.

- Đáng tiếc bọn họ không biết.



Đôi mắt đen nhánh của Mục Lương lóe sáng.

Trong các quý tộc có mặt hôm nay, không có nhiều người chịu bỏ ra bốn viên tinh thạch ma thú cấp 8 để đến hải đảo, dù sao bọn họ không thể xác định được người mà mình muốn tìm có phải ở trên đảo hay không.

Lỡ như tốn bốn viên tinh thạch ma thú cấp 8 chỉ để đổi lấy chuyến du lịch hải đảo một lần, như vậy chẳng phải là thua thiệt lớn.

Người có suy nghĩ như vậy không ít, Mục Lương chờ mong bọn họ trở về sẽ thay đổi ý tưởng sau một tháng nữa.

……….

Bên trong phòng tiếp khách.

Kiều Lâm đùa nghịch ly trà trong tay, nước trà bên trong đã bị uống sạch, đĩa trái cây cũng chỉ còn lại mâm không.

- Tại sao vẫn chưa có ai đến nữa?

Cô thở dài, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào phòng tiếp khách, đã ngồi ở đây hơn nửa giờ rồi.

Cô đặt ly trà xuống, đứng lên đi dạo trong phòng tiếp khách, nhìn tranh chữ treo trên tường, sờ soạng lục thực tranh trí đặt trên bàn gỗ cạnh tường.

- Nếu không ai tới thì ta ra ngoài đi dạo vậy.

Kiều Lâm nhíu mày, cất bước đi tới cửa rồi ló đầu nhìn ra, bên ngoài Thiên Điện không có một bóng người.

- Thật là không có ai sao...?

Kiều Lâm chớp mắt.

Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn là muốn đi ra ngoài, vì vậy giơ tay lên bấm tay niệm thần chú, thi triển ma pháp không gian cấp 6.

- Ông ~~~

Không gian xuất hiện dao động, ngay sau đó thiếu nữ biến mất ở bên trong phòng tiếp khách.

Bên ngoài Thiên Điện, trong hành lang nối giữa chính sảnh và Thiên Điện, Mục Lương chợt dừng bước.

- Thú vị đấy.

Anh hơi nhướng mày.

Hồ Tiên nghi ngờ hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Mục Lương cười nói:

- Có vẻ lão sư mà ngươi vừa thu nhận cảm thấy rất hứng thú với hậu hoa viên.

Đôi môi đỏ mọng của Hồ Tiên khẽ nhếch, ngạc nhiên nói:

- Cô ta chạy đi hậu hoa viên rồi à?

- Ừm.

Mục Lương lên tiếng.

Hồ Tiên nhíu mày, lạnh nhạt nói:

- Chẳng lẽ là đi lạc rồi?

- Có lẽ là vậy, chúng ta tới đó xem một chút đi.

Anh nhàn nhạt nói.

Đáy mắt của Hồ Tiên lóe lên, lạnh lùng nói:

- Hy vọng cô ấy chỉ là đi nhầm đường mà không phải là có mục đích gì khác.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, ôn hòa nói:

- Đi hậu hoa viên, nếu không chạm vào thứ không nên chạm thì vẫn có thể giữ được tánh mạng.

Hậu hoa viên tầng tám rất đẹp, nhưng ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm, người ngoài chưa được cho phép mà đi vào bên trong thì có khi chết như thế nào mà không biết.

Trong hậu hoa viên, kiều Lâm xuất hiện trong một đình hình ngũ giác, chung quanh đều là hoa cỏ cây cối.

- Thật xinh đẹp.

Đôi mắt đẹp của cô sáng lên, ngoài đình có trồng rất nhiều hoa với màu sắc tươi đẹp, trên cánh hoa vẫn còn đọng lại sương sớm, cô cúi người, ngửi mùi hương tỏa ra từ một bụi hoa.

- Thật là thơm quá đi.

Đôi mắt đẹp của Kiều Lâm hơi nheo lại, rồi ngồi ở trong đình một hồi, sau đó bước lên con đường trải sỏi đá, đi ra phía ngoài.

Hậu hoa viên rất lớn, Kiều Lâm nghĩ thầm, chỉ cần cô đi dọc theo đường nhỏ, không đi lung tung thì chắc sẽ không có việc gì.

- Cộp cộp cộp ~~~

Kiều Lâm đi dọc theo đường đá tới một hồ nước lớn, lập tức chú ý tới hoa sen trong hồ cho nên nghỉ chân thưởng thức.

Cô hơi nghiêng người tới trước, muốn nhìn rõ Sen Xanh Tạo Hóa trong hồ lớn:

- Đây là loài hoa gì vậy?

- Loạt soạt, loạt soạt ~

Đột nhiên, có tiếng động truyền tới từ bụi cỏ phía sau cách đó không xa.

- Thứ gì thế?

Cơ thể của Kiều Lâm run lên, phản xạ có điều kiện mà quay đầu nhìn về phía sau.

Bụi cỏ đã khôi phục nguyên trạng, không hề thấy được thứ gì khác.

Kiều Lâm cau mày, chẳng lẽ là mình nghe lầm?

Cô chậm rãi xoay người lại, muốn tiếp tục thưởng thức hoa sen trong hồ.

Ngay sau đó, Kiều Lâm đối diện với một đôi mắt khác.

Đó là một con rắn lục to bằng hai ngón tay, vảy trên người nó trông như bảo thạch, trong vảy còn có hoa văn màu xám tro.

- Rắn?

Kiều Lâm kinh ngạc nói.

- Tê tê tê ~~~

Tam Hoa Đồng Linh Xà thè chiếc lưỡi đỏ ngòm, ba cái đồng tử trong tròng mắt hơi phóng đại, đồng tử nở rộ như hoa.

Trong mắt của Kiều Lâm lộ vẻ hoảng sợ, cơ thể bắt đầu thạch hóa với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, bây giờ có muốn cử động thì cũng không kịp nữa rồi.

- Rắc... Rắc... ~~~

Mặt hồ vốn dĩ yên tĩnh chợt nổi sóng, Thủy Tinh Ngư khổng lồ bay ra khỏi mặt nước, chiếc bóng của nó hoàn toàn bao phủ Kiều Lâm.

-!!

Kiều Lâm hoàn toàn sợ choáng váng, hóa ra mình vẫn luôn ở gần nguy hiểm tới như vậy.

Thú Một Sừng cũng xuất hiện từ phía sau bụi cây, nó đi vòng quanh Kiều Lâm đi hai vòng, chiếc sừng duy nhất trên đầu lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Kiều Lâm muốn khóc, không hề hoài nghi cái sừng này có thể dễ dàng đâm xuyên qua xương sọ của cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận