Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1605: Chẳng Lẽ Hồng Chấp Sự Đại Nhân Làm Phản Rồi Sao?

Phố Buôn Bán vừa mới xây dựng thêm một khu vực mới, mấy ngày nay đã mở ra cho bên ngoài, tường cao ngăn cách ở giữa đã biến mất không thấy gì nữa.

Tới hôm nay thì Mặc Liên mới biết Phố Buôn Bán đã mở rộng ra, xuất hiện thêm rất nhiều cửa hàng, nhưng vẫn đông người như trước.

- Nơi này đông người quá đi.

Cô lạnh mặt nhỏ giọng thì thầm.

Nàng đi theo hai cô gái trẻ tới một tòa nhà bốn tầng, bảng hiệu áp phích bắt mắt nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của nàng.

- Rạp Chiếu Phim thành Huyền Vũ.

Mặc Liên nhẹ giọng đọc chữ trên bảng hiệu.

Rạp Chiếu Phim Phố Buôn Bán vừa mới khai trương, kích cỡ của nó nhỏ hơn một chút so với Rạp Chiếu Phim ở Tiểu Thành, chỉ có tám sảnh chiếu phim.

Bây giờ Rạp Chiếu Phim đã đầy ắp người, trước quầy bán vé đã có một hàng dài.

- Nhiều người như vậy!

Mặc Liên đi vào Rạp Chiếu Phim, người đến người đi, suýt nữa không có chỗ đặt chân.

- Mọi người xếp hàng, không được chen lấn.

Sau quầy bán vé, nhân viên bán hàng hô to duy trì trật tự.

Mặc Liên thấy nhiều người xếp hàng như vậy, trong lòng tò mò, thế là đi tới xếp hàng.

Trong suy nghĩ của cô, thứ có thể được nhiều người truy đuổi như vậy nhất định sẽ không kém.

- Ta muốn mua ba vé xem phim.

- Ta mua hai vé.

Trước quầy, người xếp hàng giơ tay hô to, chỉ sợ mua không được vé xem phim.

Mặc Liên nhẫn nại tiếp tục xếp hàng, khi đến phiên nàng tới trước quầy thì đã là mười phút sau.

- Ta muốn mua một vé xem phim.

Cô học những người mua vé trước đó, giả bộ như cái gì cũng hiểu.

- Tốt, mười viên tinh thạch ma thú cấp 1.

Nhân viên bán hàng nghiêm mặt nói, động tác trên tay nhanh chóng.

Bởi vì có quá nhiều người, cho nên Rạp Chiếu Phim đã hủy bỏ bước chọn chỗ ngồi và trực tiếp giúp khách chọn sảnh chiếu và chỗ ngồi.

Mặc Liên dứt khoát đưa tinh thạch ma thú, sau đó cầm vé xem phim bước ra khỏi đám đông.

Cô nhìn lướt qua, thấy những người mua vé đều đi tới cửa soát vé, thế là cũng đi theo.

Mười phút sau, Mặc Liên ngồi trên ghế hàng cuối cùng trong sảnh số tám với vẻ mặt tràn đầy mờ mịt, đến bây giờ cô vẫn không biết phim điện ảnh là cái gì.

Trong sảnh chiếu phim vang lên giọng nói ngọt ngào, lặp đi lặp lại quy định khi xem phim.

Cô lạnh mặt, quyết định chờ thêm một chút.

Khi sảnh chiếu phim tối lại, chùm sáng đánh vào màn chiếu phim, phim điện ảnh bắt đầu trình chiếu, lúc này cô mới hiểu cái gì gọi là phim điện ảnh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hơn một tiếng sau, bóng tối trong sảnh chiếu phim biến mất, ánh sáng lại bao phủ khắp sảnh số tám.

Mặc Liên lấy lại tinh thần, trên mặt hiện lên thần sắc chưa thỏa mãn.

- Hóa ra đây chính là phim điện ảnh, quá tuyệt vời.

Một tia kinh ngạc hiện lên trong mắt Mặc Liên, cô vội vội vàng vàng đứng lên, chuẩn bị đi mua vé xem thêm một lần nữa.

Khi cô đi tới đại sảnh thì trước quầy bán vé đã có hơn nghìn người đang xếp hàng.

- Nhiều người như vậy!

Trong lòng Mặc Liên căng thẳng, vội vàng đi tới xếp hàng.

Nhưng khi đến lượt cô tới trước quầy thì lại được thông báo rằng vé xem phim hôm nay đã được bán hết.

- Một vé cũng không có?

Mặc Liên chống tay lên trên quầy, sắc mặt của cô càng lạnh hơn.

Trong lòng cô bắt đầu tức giận, xếp hàng nửa giờ, kết quả không có phiếu, cái này bảo sao nàng không tức giận cho được.

- Phố Buôn Bán đã hết rồi, muốn xem chỉ có thể đợi ngày mai lại tới, hoặc quý khách có thể đi Rạp Chiếu Phim ở thành Tát Luận, Rạp Chiếu Phim nơi đó còn lớn hơn ở đây.

Nhân viên bán hàng xin lỗi nói.

Mặc Liên nhíu mày, kinh ngạc nói:

- Thành Tát Luận cũng có Rạp Chiếu Phim sao?

- Đúng vậy, bên trong Tiểu Thành do thành Huyền Vũ quản lý, bây giờ ngươi đi thì chắc có thể mua được vé xem phim trong ngày.

Nhân viên bán hàng gật đầu đáp.

- Ta biết rồi.

Mặc Liên lạnh mặt xoay người rời đi Rạp Chiếu Phim, bước nhanh tới Sơn Hải Quan.

Trong lòng cô rất phiền muộn, nhưng thật sự muốn xem phim một lần nữa, cho nên chỉ có thể chạy tới thành Tát Luận.

Lúc này người tiến vào Phố Buôn Bán rất nhiều, người rời đi lại rất ít, cho nên cửa ra không hề chen chúc.

Mặc Liên đi ra Sơn Hải Quan, nhìn đội ngũ xếp hàng tiến vào Phố Buôn Bán, trong lòng cảm thán thành Huyền Vũ phồn hoa.

Cô quay đầu nhìn lại, đột nhiên khóe mắt bắt gặp một người quen.

- Hồng chấp sự đại nhân!

Cô dừng bước, đôi mắt màu đen trừng lớn nhìn về phía trước Sơn Hải Quan.

Lúc này Hồng chấp sự đang cười khẽ, quay đầu nhỏ giọng trò chuyện với Đại An Ti.

Mặc Liên chấn động tâm thần, vì sao Hồng chấp sự lại thân thiết với người của thành Huyền Vũ như vậy?

Hồng chấp sự mà cô biết là một người lạnh lùng và vô tình, chưa thấy cô ta nở nụ cười bao giờ.

- Chẳng lẽ Hồng chấp sự đại nhân làm phản rồi sao?

Trong đầu Mặc Liên thoáng qua một ý niệm, hô hấp lập tức trở nên dồn dập.

- Không thể nào, không thể nào….

Sắc mặt của cô trắng bệch, nếu như Hồng chấp sự thật sự làm phản thì sẽ bị Hắc Phượng Hoàng truy sát.

Cô hoảng sợ, quyết định lại quan sát Hồng chấp sự thêm một chút, sau đó mới suy xét nên báo cáo cho các chấp sự khác hay không.

………..

Bên trong Kênh Sương Mù, Nguyệt Phi Nhan cưỡi phi thuyền vận chuyển đang tiến lên với tốc độ cao.

Trên boong thuyền, ba người Nguyệt Phi Nhan, Hạ Lạc, Tố Cẩm ngồi đối mặt nhau, cầm bài poker trong tay, hết sức chăm chú đấu địa chủ.

- Chị Tố Cẩm, đến lượt ngươi ra bài rồi.

Nguyệt Phi Nhan hồn nhiên nói.

- Được.

Biểu cảm trên mặt Tố Cẩm vẫn bình tĩnh, cô quan sát bài trong tay, suy nghĩ muốn ra cái gì.

Cô đã giao thành Tấn Nguyên cho Bạch Ngọc xử lý, dứt khoát kiên quyết rời đi cùng với Nguyệt Phi Nhan.

- Chị Tố Cẩm, ta chờ đến hoa đều tàn rồi.

Nguyệt Phi Nhan chống một lên má, sử dụng câu mà Mục Lương thường nói.

- Ta vừa học, còn chưa rành lắm, ngươi kiên nhẫn một chút.

Tố Cẩm nói không nhanh không chậm.

Hai ngày qua, cô vừa mới làm quen với Nguyệt Phi Nhan và Hạ Lạc, hôm nay là lần đầu tiên ba người cùng nhau chơi bài.

- Được, thôi.

Nguyệt Phi Nhan phồng má, trong lòng có chút phiền muộn nho nhỏ.

Khi cô biết thành chủ thành Tấn Nguyên muốn cùng đi đến thành Huyền Vũ thì trong lòng muốn từ chối, dù sao ai có con mắt tinh tường cũng có thể nhìn ra được Tố Cẩm thích Mục Lương.

Cô gái tóc đỏ rất muốn từ chối, nhưng lại không nghĩ ra lý do để từ chối, chỉ có thể mặc cho Tố Cẩm đi theo.

Hơn nữa Tố Cẩm còn mang theo lễ vật cho Mục Lương, lại còn là lễ vật mà chắc chắn ngài ấy sẽ thích, chuyện này càng khiến cô không cách nào từ chối được.

- Một đôi ba.

Tố Cẩm nghĩ ngợi xong, ra một đôi bài nhỏ nhất.

- Một đôi hai.

Đôi mắt của Nguyệt Phi Nhan sáng lên, cô rút ra đôi bài lớn nhất rồi ném vào chồng bài trước mặt, ngăn chặn Tố Cẩm tiếp tục ra bài.

- Ra bài lớn như thế sao?

Hạ Lạc liếc cô gái tóc đỏ một cái.

- Hì hì, ngươi có bài không?

Nguyệt Phi Nhan đắc ý cười nói.

- Nổ ngươi.

Tố Cẩm rút ra đại tiểu vương rồi đặt lên trên hai lá bài của cô gái tóc đỏ.

Nguyệt Phi Nhan mở to hai mắt, kinh ngạc nói:

- A, đại tiểu vương đều ở chỗ của ngươi sao?

- Có đi không?

Tố Cẩm cười khẽ hỏi.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, buồn bực nói:

- Không đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận