Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2724: Sủi Cảo Chua Cay

Linh khí in ấn ma pháp trận chỉ là một hạng mục, trừ cái đó thì hắn còn phải chế tạo đạn đạo, vệ tinh, vân vân… còn có rất nhiều chuyện cần làm.

Thanh Vụ cảm thán nói:

- Bệ hạ vất vả rồi, ngươi muốn ăn một chút gì không?

- Ta muốn ăn sủi cảo, trong bếp có không?

Mục Lương thuận miệng hỏi.

- Có, bệ hạ tắm rửa xong là có thể ăn ngay.

Thanh Vụ cười tươi như hoa đáp.

- Tốt, vậy ta muốn ăn sủi cảo với nước lèo chua cay.

Mục Lương mỉm cười, đẩy cửa phòng đi vào Thiên Điện.

Thanh Vụ chấn động tinh thần, vội vã chạy về phía chính sảnh, vừa chạy vừa hô nhỏ:

- Tiểu Mật, Tiểu Tử, Ba Phù.

- Có chuyện gì vậy, sao trông ngươi gấp gáp thế.

Đám người Tiểu Mật vội bước ra khỏi Thiên Điện.

Thanh Vụ thanh thúy nói:

- Bệ hạ đi ra ngoài rồi, hắn muốn ăn sủi cảo nước lèo chua cay, bây giờ chúng ta đang mau chóng đi nấu, phải hoàn thành trước khi bệ hạ tắm rửa xong.

- Bệ hạ rốt cuộc cũng xong việc rồi sao?

Tiểu Mật vui vẻ nói.

Tiểu Tử nhỏ giọng nói:

- Bệ hạ muốn ăn sủi cảo, ta đi làm phần vỏ.

- Ta đi làm phần nhân.

Ba Phù nói xong lập tức chạy về phía phòng bếp.

- Ta đi nấu nước lèo.

Tiểu Mật cũng đuổi theo mọi người tới phòng bếp.

Nước lèo chua cay cần dùng cà chua, ớt và xương ống rồi nấu lâu trên lửa nhỏ.

Thanh Vụ ngây thơ nói:

- Mọi người nhanh tay lên nhé, ta đi đưa quần áo tắm rửa cho bệ hạ.

- Ta biết rồi.

Đám người Tiểu Mật đồng thanh lên tiếng.

Mấy người đi vào phòng bếp, thuần thục bận việc tới lui, cho bột mì vào chậu, đổ thêm nước rồi bắt đầu trộn đều.

Thịt thú tươi đặt ở trên thớt gỗ, sau khi cắt nhỏ thì dùng hai dao phay bắt đầu băm thịt, như vậy nhân bánh sủi cảo sẽ có độ dẻo dai, béo ngọt, lúc ăn cũng càng ngon miệng hơn.

Sau khi băm thịt xong thì bột mì cũng được nhào tốt, sau đó là bắt đầu cán da sủi cảo.

Các tiểu hầu gái phối hợp ăn ý, trong vòng nửa canh giờ đã nấu xong một chén sủi cảo chua cay lớn.

Mục Lương tắm rửa xong, chưa đi vào nhà ăn mà đã ngửi được mùi chua cay khai vị.

- Rất thơm.

Hắn hơi nhướng mày cười nói.

Ba Phù ngoan ngoãn hỏi:

- Bệ hạ, như vậy có đủ ăn không?

Tiểu Tử gật đầu nói:

- Trong bếp còn có một chút sủi cảo chưa nấu, nếu là không đủ ăn thì ta có thể nấu thêm mấy chén.

- Đủ rồi, còn lại để ngày mai ăn đi.

Mục Lương ôn hòa đáp.

Hắn ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.

Ba Phù hỏi:

- Bệ hạ có muốn ăn trái cây không, còn có hạt sen mới lột.

Tiểu Tử thanh thúy nói:

- Bên Linh Điền cũng đưa tới rất nhiều linh quả, đều là sản phẩm từ các cây chiết mới, tất cả đã được thử độc, có thể yên tâm ăn.

- Hôm nay tiểu thư Mễ Nặc còn làm bánh ngọt mới, đang đặt ở trong tủ lạnh, bệ hạ muốn ăn thì ta đi lấy.

Thanh Vụ cũng nói.

- Không ăn, để ngày mai đi.

Mục Lương nuốt xuống viên sủi cảo trong miệng rồi đáp.

- Tốt.

Nhóm tiểu hầu gái lên tiếng.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Mục Lương, ngươi xong việc rồi à?

Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Ly Nguyệt đi vào phòng bếp.

Ba Phù ngoan ngoãn hỏi:

- Tiểu thư Ly Nguyệt muốn ăn chút gì không?

- Không ăn, ta vẫn chưa đói.

Ly Nguyệt lắc đầu, đôi mắt màu trắng bạc dừng ở trên người Mục Lương.

- Đêm nay trực đêm à?

Ánh mắt của Mục Lương rơi vào người cô gái tóc trắng.

Ly Nguyệt nhẹ giọng giải thích:

- Không có, ta chuẩn bị nghỉ ngơi, đang đi thì ngửi được mùi hương cho nên mới tới xem một chút.

- Ngươi đánh răng chưa?

Mục Lương cười hỏi.

Ly Nguyệt vô ý thức đáp:

- Vẫn chưa.

- Há miệng nào.

Mục Lương gắp một viên sủi cảo đưa đến bên môi cô gái tóc trắng.

Vành tai của Ly Nguyệt ửng đỏ, cô hơi hé miệng ngậm viên sủi cảo, mùi vị chua cay khiến cho cô chấn động tinh thần.

- Ăn ngon.

Cô nói không rõ lời vì đang nhai thức ăn.

- Ừm, mùi vị sủi cảo lần này rất ngon.

Mục Lương cười gật đầu.

Ba Phù và các tiểu hầu gái nghe vậy trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười thỏa mãn, mỹ thực do mình làm được quốc vương tán thành, đây là chuyện đáng giá đi khoe khoang.

Ly Nguyệt nuốt xuống viên sủi cảo rồi rút giấy ăn lau miệng.

Mục Lương hỏi:

- Ngôn Băng và những người khác đâu rồi?

- Ngôn Băng đến Vệ Thành Số Tám, có lẽ đêm nay sẽ không trở về.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

Cô buông giấy ăn trong tay xuống, tiếp tục nói:

- Ny Cát Sa ở Vệ Thành Số Bảy, Ngải Lỵ Na thì đang trực đêm.

Mục Lương kinh ngạc hỏi:

- Ngôn Băng đi Vệ Thành Số Tám làm gì?

Ly Nguyệt giải thích:

- Vệ Thành Số Tám có Ma Cà Rồng, Ngôn Băng dẫn người đến giám thị, muốn đợi người của Bất Hủ Chúng tới cửa.

- Cắm sào chờ nước à, thế cũng tốt.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Hắn đặt đũa xuống, một chén sủi cảo đã lấp đầy bụng.

Ly Nguyệt dịu dàng hỏi:

- Ngươi cần nghỉ ngơi sao?

- Ta đến thư phòng, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.

Mục Lương đáp, đứng dậy đi tới thư phòng.

Ly Nguyệt đứng dậy đi theo, hai người lần lượt tiến vào thư phòng.

Mục Lương ngước mắt nhìn về phía cô gái tóc trắng đang đóng cửa, dịu dàng nói:

- Ngươi không nghỉ ngơi sao?

- Ta chưa buồn ngủ, ngồi ở đây với ngươi một lát.

Ly Nguyệt nói xong thì ngồi ở bên cạnh hắn.

Ánh mắt của Mục Lương trở nên hiền hòa, nhưng mà khi ánh mắt rơi xuống mặt bàn, nhìn thấy một chồng văn kiện dày chưa phê duyệt thì sự hiền hòa kia hoàn toàn biến mất.

- ...

Khoé miệng của hắn giật giật, không khỏi thở dài một tiếng.

Ly Nguyệt dịu dàng nói:

- Ngày mai lại xem cũng được.

- Không cần đâu, cái này cũng không mất bao lâu.

Mục Lương cười một tiếng, vươn tay cầm một phần văn kiện bắt đầu lật xem.

Hắn hỏi:

- Thấm Lan và những người khác đâu, dạo gần đây bọn họ đang bận rộn gì thế?

Ly Nguyệt thanh thúy hội báo:

- Trong lúc ngươi bận rộn ở phòng làm việc thì chị Thấm Lan vẫn luôn ở ở Cục Quản Lý, còn dành thời gian đi làm giám khảo ca hát.

Mục Lương tính toán thời gian, cuộc thi ca hát và soạn nhạc đã bắt đầu được một thời gian, có lẽ đã sắp đến hồi kết rồi.

Ly Nguyệt tiếp tục báo cáo:

- Mấy ngày nay chị Hồ Tiên rất ít trở về cung điện, Thành Buôn Bán Sơn Hải và Thành Buôn Bán Thiên Cức có rất nhiều đơn đặt hàng phải xử lý.

- Ừm, ta biết rồi.

Mục Lương vừa đáp lời vừa thả văn kiện trên tay xuống bàn, phần này đã phê duyệt xong.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng đấm bóp vai của Mục Lương, dịu dàng dặn dò:

- Ngươi cũng phải chú ý nghỉ ngơi đấy.

- Ừm.

Mục Lương cười một tiếng.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Bệ hạ.

Tiếng bước chân vang lên, Ba Phù gõ cửa phòng.

- Vào đi.

Mục Lương bình thản nói.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Ba Phù đi vào thư phòng, nghiêm mặt nói:

- Bệ hạ, tiểu thư Ngôn Băng truyền tin tức trở về, nói là hình như bên Vệ Thành Số Tám có tình huống.

- Chuyện của Bất Hủ Chúng à?

Mục Lương hơi nhướng mày.

Ba Phù nghiêm mặt gật đầu:

- Đúng vậy.

- Đã biết, ta đợi tin tức tốt của cô ấy.

Khóe môi của Mục Lương cong lên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận