Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1592: Học Nội Trú

Ngải Lỵ Na xoay người lại nói:

- Nam đi theo ta.

- Nữ đi theo ta.

Ngôn Băng bình tĩnh lên tiếng.

Cứ như vậy, bọn nhỏ chia thành hai đội và đi đến các tòa nhà ký túc xá khác nhau.

Ký túc xá cao năm tầng và có kiến trúc hình 'Hồi' (回), ở giữa là bể bơi và cây xanh.

Ký túc xá không có Thang Vận Chuyển, cho nên những đứa trẻ khỏe mạnh sẽ sống ở tầng trên, những đứa trẻ gầy yếu sẽ ở tầng dưới.

Mỗi tầng có ba mươi gian phòng, mỗi gian phòng có thể ở bốn người.

Ngải Lỵ Na chống nạnh, giải thích tình hình ký túc xá, sau đó bắt đầu phân phối phòng ở.

- Chị gái, ở đây có nhiều phòng như vậy, tại sao lại muốn bốn người ở một phòng?

Có đứa bé thắc mắc hỏi.

Ngải Lỵ Na và Ngôn Băng tuyển chọn được ba mươi lăm đứa bé có linh tính từ thành Tát Luận, trong đó nam là hai mươi lăm người, nữ chỉ có mười người.

Ngải Lỵ Na thuận miệng giải thích một câu:

- Sau này sẽ có những đứa bé khác vào đây, từ từ rồi các gian phòng sẽ đầy người.

- Ra là vậy…

Các cô bé lộ ra vẻ mặt chờ mong.

Ngải Lỵ Na thúc giục:

- Được rồi, mọi người đi vào phòng cất đồ đạc đi, xong rồi xuống lầu tụ tập.

- Vâng!

Bọn nhỏ tản ra và đi vào phòng ký túc xá được được phân phối cho mình.

Căn phòng không nhỏ, có hai cái giường tầng, bốn bộ bàn ghế gỗ, kệ để đồ và bốn ngăn tủ xếp chồng lên nhau được đặt ở góc tường.

Tiểu Quả nhìn quanh ký túc xá một vòng, sau đó chọn một cái giường bên dưới.

- Ta ngủ ở phía dưới.

Cô bé hồn nhiên nói.

- Vậy ta ngủ ở trên.

Một cô bé khác đáp không thèm để ý.

Bốn người thả đồ đạc trên tay xuống, tiếp đó đi xuống lầu.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Ngải Lỵ Na và Ngôn Băng mang theo bọn nhỏ đi dạo xung quanh học viện, nhà ăn, phòng học và phòng huấn luyện.

Sau mười một giờ, bọn nhỏ tụ tập tại nhà ăn ở lầu ba.

- Từ hôm nay trở đi, cho đến khi tốt nghiệp thì các ngươi sẽ sinh sống ở đây.

Ngôn Băng bình tĩnh nhìn bọn trẻ trước mặt.

Khi nghe được lời này, bọn nhỏ châu đầu ghé tai bắt đầu thảo luận, có người vui vẻ, có người sầu lo.

- Yên tĩnh lại nào.

Ngôn Băng nhíu mày, vỗ mạnh tay xuống mặt bàn.

Ầm ~~~

Âm thanh nặng nề quanh quẩn bên tai bọn nhỏ.

Ngôn Băng chắp tay sau lưng, nói:

- Trước khi bắt đầu chính thức giảng bài, ta có vài quy tắc cần các ngươi nhớ kỹ.

Tiểu Quả lập tức nhìn thẳng, dỏng tai lên cẩn thận lắng nghe.

- Điểm thứ nhất, cấm đánh nhau và ẩu đả ở thành Huyền Vũ, không cho phép gây sự với người khác, càng không cho phép bôi nhọ hình ảnh của thành Huyền Vũ.

Ngôn Băng nghiêm túc nói:

- Điểm thứ hai, sau này ở trong học viện thì các ngươi phải hỗ trợ lẫn nhau, trợ giúp kẻ yếu, không được bài ngoại

- Vâng!

Bọn nhỏ đồng thanh đáp lại, vẻ sợ hãi trên mặt tiêu tan.

- Biết cũng vô dụng, phải làm được mới là thật.

Ngải Lỵ Na trầm giọng nói.

- Vâng!

Tiểu Quả dẫn đầu la lớn.

- Đúng vậy, chúng ta sẽ nhớ kỹ.

Bọn trẻ gật đầu lia lịa.

Ngải Lỵ Na nhắc nhở:

- Được rồi, ngày mai lão sư tới giảng bài, các ngươi phải nghiêm túc học tập.

Vài ngày trước, Mục Lương đã quyết định danh sách giáo viên cho Học Viện Ma Pháp, trong đó có La Na, những người còn lại cũng đều đến từ thành Tát Luận.

Sau khi Nguyệt Thấm Lan phân phó thuộc hạ dán thông báo tuyển dụng thì mỗi ngày đều có người tới phỏng vấn, tất cả đều muốn nhờ vào đó để gia nhập thành Huyền Vũ.

Trong số các giáo viên của Học Viện Ma Pháp, hiện tại chỉ có Na La là có mặt, các lão sư khác sẽ đến báo danh sau, tổng cộng có sáu lão sư.

- Bây giờ, tất cả đều trở về dọn dẹp giường chiếu đi.

Ngải Lỵ Na phất tay nói.

- Vâng ~~~

Bọn nhỏ lại đồng thanh đáp.

Bọn nhỏ trở lại ký túc xá, một đám như mắc hội chứng tăng động giảm chú ý, chạm nơi này, sờ chỗ kia, kéo dài tới hai giờ mà vẫn không hết hưng phấn.

- Thật tốt.

Tiểu Quả nhìn gối nằm êm ái, hưng phấn phát khóc.

…………

Trong nhà của Dụ Tử ở Khu dân cư.

Trình Tiếu đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đến học viện.

Cô bé đặt một chiếc hộp gỗ dài một mét, rộng nửa mét trên giường, dưới đáy còn có bốn cái bánh xe bằng lưu ly và cao su.

Theo như lời của Mục Lương thì đây là rương hành lý (vali kéo) phiên bản thành Huyền Vũ.

- Quần áo mang hai bộ chắc đủ rồi.

Trình Tiếu lẩm bẩm, lấy quần áo trong tủ ra, gấp lại rồi cho vào rương hành lý.

Hai bộ quần áo đã chiếm một phần tư rương.

- Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, ly, tất cả những thứ này đều phải mang theo.

Trình Tiếu xoay người đi phòng tắm, ôm hết đồ rửa mặt thường dùng ra rồi nhét tất cả vào rương hành lý.

- Lại mang một ít thức ăn, không thể bị đói bụng.

Cô bé lẩm bẩm một câu.

Mặc dù Học Viện Ma Pháp bao ăn bao ở, nhưng phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, tốt hơn là nên mang theo một ít đồ ăn.

Trình Tiếu lại đi đến phòng bếp, dùng giấy gói vài cái bánh chiên mà mẹ cô bé làm hôm qua rồi nhét vào rương hành lý.

- Chắc đã đủ rồi.

Cô bé nhìn quanh phòng một vòng, suy nghĩ xem mình có bỏ sót cái gì hay không.

Trình Tiếu ngồi trên ghế gỗ, im lặng nhìn ngôi nhà quen thuộc, trong lòng có chút phiền muộn và luyến tiếc.

Hai ngày trước, Trình Tiếu thu được thông báo của Y Lệ Y lão sư rằng cô phải chuyển đến học viện mới, hơn nữa đây là học viện quản lý theo phương thức khép kín, chỉ có thể trọ lại ở trường, có lẽ sẽ không được về nhà trong nửa năm.

- Cha và mẹ chắc sẽ rất nhớ ta?

Trình Tiếu méo miệng, cảm xúc hạ thấp.

Suy nghĩ của cô dần dần phát tán ra ngoài, nhớ tới lần này chuyển trường là vì tăng cường bản thân, học tập tu luyện làm thế nào để trở thành Ma Pháp Sư mạnh mẽ, lúc này sự ưu sầu trong lòng mới biến mất một phần.

Đôi mắt của nàng tỏa sáng:

- Khi nào ta trở thành Ma Pháp Sư thì có thể kiếm rất nhiều đồng Huyền Vũ, như vậy cha và mẹ đều không cần làm việc, có thể hưởng phúc.

Cót két ~~~

Cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, Dụ Tử phong trần đi vào trong nhà.

- Tiếu Tiếu, ngươi dọn đồ đạc xong chưa?

Đây là câu nói đầu tiên sau khi Dụ Tử bước vào nhà.

Dụ Tử cố ý chạy từ Khu vực Nhà xưởng về đây, giữa trưa có hai tiếng để nghỉ ngơi, cô chuẩn bị đưa con gái đến Học Viện Ma Pháp.

- Mẹ, tại sao ngươi lại ở đây?

Đôi mắt đẹp của Trình Tiếu sáng lên, vội vàng đứng dậy.

- Ta đưa ngươi đến học viện mới.

Dụ Tử nói với vẻ mặt đương nhiên.

Trình Tiếu nhỏ giọng nói:

- Mẹ, ta có thể tự đi một mình mà, nơi đó không xa.

- Không được, ta còn rất nhiều điều muốn căn dặn ngươi.

Dụ Tử nói khẽ.

Trình Tiếu chớp mắt, kinh ngạc hỏi:

- Lời gì?

- Vừa đi vừa nói, ngươi thu dọn đồ đạc xong chưa?

Dụ Tử đi lên trước rồi kiểm tra rương hành lý.

- Tất cả đã xong.

Trình Tiếu ôm tay của mẹ, mặt mũi tràn đầy vẻ luyến tiếc.

- Quần áo chỉ mang hai bộ sao mà đủ, trời trở lạnh làm sao bây giờ?

Dụ Tử nói với giọng điệu bất mãn.

Trình Tiếu giật vạt áo trên người, hồn nhiên nói:

- Mẹ, hai bộ đủ mặc rồi, ta còn mặc một bộ trên người đây này.

- Ba bộ à, vậy cũng được.

Dụ Tử nhìn con gái rồi chậm rãi gật đầu, rồi trầm ngâm nói:

- Vậy thì đi thôi.

Cô hỗ trợ đóng rương hành lý rồi đẩy rương đi ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận