Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 661: Tơ Tằm Có Thể Ngăn Cản Đòn Công Kích Của Cao Thủ Cấp 9 Rồi?

May mà tằm cũng sẽ đẻ trứng, sau này số lượng sẽ càng ngày càng nhiều.

- Xây một gian phòng nuôi tằm đi, mỗi ngày để cho người khác đến vườn sinh thái một chuyến cắt cỏ xanh về nuôi nấng bọn chúng.

Mục Lương tính toán trong lòng.

Vườn sinh thái sinh trưởng rất tốt, rất thích hợp dùng để nuôi tằm.

Lúc này, Nguyệt Thấm Lan trở về, hái được một xấp lát trà Tinh Thần, kích cỡ lớn bé đều có đủ.

- Mục Lương, đây này.

Nguyệt Thấm Lan đặt lá cây trên kệ.

Tằm Bảy Màu ưỡn người lên, sau đó linh hoạt leo đến chỗ lá cây, cúi đầu gặm ăn.

Tốc độ nó ăn rất nhanh và cũng no nhanh, lá cây to nửa mét nó chỉ ăn một phần ba đã ăn không nổi nữa.

- Không ăn nữa?

Mục Lương nhíu mày.

Tằm Bảy Màu nằm xuống, đáp lại câu hỏi của Mục Lương.

- Ăn một bữa có thể nhịn hai ngày, rất dễ nuôi.

Mục Lương cười to.

- Ta còn lo lắng nó sẽ gặm sạch lá của Trà Thụ Tinh Thần, hiện tại xem ra là dư thừa rồi.

Nguyệt Thấm Lan cười.

- Nó ăn không hết.

Mục Lương nhịn không được cười lên.

Hiện tại có một trăm con Tằm Bảy Màu, nó khó có thể để ăn hết cây trà.

Ăn no xong, Tằm Bảy Màu lần nữa há mồm phun tơ, lại một lần dệt kén.

Mục Lương thấy thế liền bỏ kén tằm cũ xuống dưới, anh lấy từng viên trứng ra đặt ở bên trên lá của Tinh Thần Trà Thụ.

Anh nghiêng đầu phân phó Nguyệt Thấm Lan:

- Đi khu công xưởng tìm một căn nhà có sân, nuôi chúng ở đó đi.

- Dạ.

Nguyệt Thấm Lan đưa tay tiếp nhận tằm trứng, quay người rời khỏi phòng.

Anh nhìn kén tằm to lớn, anh nhớ lại kiếp trước xem qua kênh nông nghiệp, đề cập tới hình ảnh 'Người nuôi tằm' xử lý kén tằm chế tạo tơ sống.

- Chắc là phương pháp xử lý này cũng giống vậy, thử một lần trước đi.

Anh cầm kén của Tằm Bảy Màu rời khỏi phòng.

Mục Lương dựa theo biện pháp trong trí nhớ, dùng nồi lưu ly đun nước nóng rồi bỏ thất thải kén tằm vào nấu.

Tơ tằm sở dĩ có thể biến thành kén tằm, ngoại trừ vì cứng rắn khó đứt, còn lại là do có dính chút nhựa cây.

Nấu qua nước nóng có thể hòa tan nhựa cây bên trên kén tằm, để tơ tằm lần nữa khôi phục trạng thái rời rạc biến thành từng sợi rõ ràng.

Theo nhiệt độ lên cao, nước bắt đầu sôi sục, thất thải kén tằm trong nồi chìm nổi.

Ùng ục ùng ục ~~

Mục Lương đưa tay chọc chọc kén tằm, nhựa cây không có dấu hiệu hòa tan.

- Chẳng lẽ là nhiệt độ chưa đủ cao?

Mục Lương nhíu mày.

Nước sôi càng ngày càng cao, lửa lớn cũng không có cách nào để nhiệt độ nước sôi hơn.

Mục Lương đợi nửa giờ, thất thải kén tằm vẫn nguyên vẹn như cũ.

Anh dùng gậy lưu ly vớt kén của nó lên, không luộc được thì dùng lửa đốt vậy.

Vù vù......

Được lửa hong khô, thất thải kén tằm có dấu hiệu mềm đi.

Đôi mắt Mục Lương sáng lên, anh từ từ tăng cao nhiệt độ.

Một lát sau, nhựa cây trên kén Tằm Bảy Màu bắt đầu hòa tan, tơ tằm bảy màu rời ra.

Mục Lương thả lại kén tằm vào trong nồi, lần này rất dễ bóc nhựa cây ra.

Nhựa cây bị hòa tan trong nước, chỉ còn lại tơ tằm mảnh như cọng tóc.

Mục Lương yên tĩnh chờ, đợi nước trong nồi sôi mười phút anh mới vớt thất thải tơ tằm ra.

Anh để lại kén tằm vào trong nồi. Ngón tay anh nhẹ nhàng lấy một túm, xoa mấy sợi tơ mỏng thành một nắm tạo thành một cây tơ sống.

- Tiểu Lan.

Mục Lương thuận miệng hô một tiếng.

Sau một phút, cửa thư phòng bị đẩy ra, Vệ Ấu Lan nhanh chóng đi vào, cô bé nhỏ nhẹ hỏi:

- Đại nhân, ngài có gì cần dặn dò?

- Đến giúp ta xoắn tơ sống.

Mục Lương ôn hòa đáp.

- Ta phải làm như thế nào?

Vệ Ấu Lan nhu thuận đi tới trước mặt Mục Lương, cô trừng mắt chăm chú nhìn.

- Rất đơn giản, ngươi cứ xoắn tơ vào, khi nào như thế này là được.

Mục Lương chỉ dạy.

- Để ta thử xem sao.

Vệ Ấu Lan học theo động tác của Mục Lương, cô cẩn thận xoắn tơ tằm.

Anh nhìn một lát, hài lòng gật đầu, năng lực học tập của cô ấy rất tốt.

Vệ Ấu Lan hồn nhiên hỏi:

- Thành chủ đại nhân, như này được chứ?

- Ừm, rất tốt.

Mục Lương tán dương một câu.

Vệ Ấu Lan càng thêm nghiêm túc.

- Xoắn hết chỗ đó đi.

Mục lương căn dặn.

- Dạ.

Vệ Ấu Lan gật đầu.

Anh tìm tới đầu tơ sống, hai tay kéo mạnh.

Lần này, anh phải dùng bốn phần lực mới có thể kéo đứt tơ sống, tính bền dẻo tăng lên mấy lần.

Phải biết rằng, bốn phần lực của anh không khác là bao so với cao thủ cấp tám.

- Không cần Khải Linh xây dựng 'Mạch lộ’ nữa, dùng thứ này chế ra quần áo cũng không chênh lệch với Linh khí là mấy.

Con mắt màu đen của Mục Lương sáng lên.

Có nghĩa là không cần Linh Khí Sư cao cấp thì người bình thường cũng có thể chế tạo Linh khí.

Nếu như tiến hóa Tằm Bảy Màu đến cấp chín thì tơ của nó có thể ngăn cản đòn công kích của cao thủ cấp 9 rồi?

Mục Lương vẫn quyết định thử sau, hiện tại phải tích lũy điểm tiến hóa trước đã.

………….

Ở thành Sơn, bên trong phủ thành chủ.

Đại An Ti nhìn Cầm Vũ ngồi ở trên ngai, vẻ mặt cô nghiêm trọng, cất giọng nói:

- Đại nhân, dạo gần đây số người trong thành đột nhiên biến mất ngày càng gia tăng.

Từ khi giếng thánh bị đào sâu hơn, mỗi ngày trong thành lại có thêm một người biến mất, lý do biến mất là gì thì không ai biết được.

Cầm Vũ đưa tay day trán, buồn bực lên tiếng:

- Vẫn chưa tra ra được nguyên nhân sao?

- Vẫn chưa ạ, căn bản là không có cách nào điều tra ra.

Ánh mắt Đại An Ti ánh lên một tia lạnh lùng.

Cầm Vũ cau có, cặp lông mày đen nhíu lại:

- Có khi nào họ rời khỏi thành không?

Đại An Ti lắc đầu:

- Muốn rời khỏi thành phải đi qua cửa động luôn có người trông coi, canh gác mỗi ngày, đã xác nhận không có ai rời khỏi đây ạ.

Cô trầm giọng nói tiếp:

- Số người biến mất đã lên tới con số bốn mươi, nếu như rời khỏi đây từ cổng thành thì không có lý nào mà chúng ta lại không phát giác ra được.

Thành Sơn đã tự bó buộc mình lại từ lâu, người bên ngoài không thể xâm phạm tới. Bất cứ ai ở trong, vì lý do gì muốn rời khỏi thành đều được yêu cầu phải báo cáo rõ lên mới được cho phép ra ngoài.

Đây là một nơi khá đặc biệt, bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh cho nên số cư dân ở đây rất ít.

Suy cho cùng, người ngoài tới đây đều khó mà thích nghi được với môi trường tối tăm, ngột ngạt, cảnh vật đều mang màu xanh nhợt thiếu sức sống.

- Tăng số lượng hộ vệ tuần tra khu vực cổng thành lên gấp đôi đi.

Sắc mặt Cầm Vũ mang vẻ mệt mỏi.

Đại An Ti thở dài, gật đầu nhận lệnh:

- Trước mắt chỉ có thể làm vậy mà thôi.

Đôi mắt cô lấp lánh, có vẻ do dự, đắn đo hồi lâu rốt cuộc cũng nói:

- Thành chủ, liệu chuyện này có liên quan gì tới giếng thánh hay không?

Cô chợt nhớ tới lời cảnh báo của các vị thành chủ tiền nhiệm từng nói: bất luận thế nào, bất luận chuyện gì xảy ra cũng không được phép làm tổn hại tới giếng thánh, nếu không chắc chắn sẽ không thoát khỏi một mối đại họa.

- …

Cầm Vũ trầm mặc, tâm tư trong lòng nặng trĩu.

Cô im lặng hồi lâu mới cất giọng khàn khàn:

- Cũng có khả năng nguyên nhân là do giếng thánh.

Từ khi giếng thánh bị đào sâu hơn, trong thành luôn có chuyện không hay xảy ra liên tục.

Đại An Ti thầm than, cất giọng an ủi:

- Đại nhân, người cũng là vì lo nghĩ cho dân chúng trong thành, không nên tự oán trách mình như thế.

Cầm Vũ lắc đầu:

- Không, đấy là trách nhiệm của ta, nhưng việc hệ trọng bây giờ là phải bằng mọi cách điều tra cho rõ ràng mọi chuyện.

- Ta sẽ cố gắng theo sát.

Đại An Ti nghiêm túc gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận