Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 634: ‘Báo Chí Thành Huyền Vũ' Kỳ Đầu Tiên

- Phân phó hộ vệ canh giữ ở đây, phải luôn chú ý tới tình huống của Giếng Thánh, có dị động gì thì lập tức báo cho ta.

Cầm Vũ đứng lên, nghiêm túc ra lệnh.

- Vâng.

Đại An Ti cung kính đáp,.

Cô âm thầm thở dài, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt.

Cầm Vũ quay người rời đi, muốn về Phủ Thành Chủ nghỉ ngơi.

- Đừng chen lấn, từng người tiến lên, ai cũng sẽ có nước.

Đại An Ti cất giọng hô to.

- Có nước rồi!

Tiếng hoan hô kêu gọi người trong thành kéo đến.

Ai nấy đều xôn xao nhốn nháo, cầm đủ loại dụng cụ chứa đựng, xếp hàng đi lấy nước.

- Khụ......

Đại An Ti ho nhẹ một tiếng, nàng khát nước cực kỳ, xoay người đến bên cạnh miệng giếng, vóc nước hớp một ngụm.

Đại An Ti chợt nhíu mày, ngưng thần nhìn vào trong giếng, hình như có gì đó vừa xẹt qua đáy giếng.

Nhưng giếng quá sâu, ánh sáng vách giếng cũng không mạnh, cô ấy không thể nhìn rõ được.

Đại An Ti cúi đầu cố gắng muốn nhìn rõ hơn, nhưng rốt cuộc không phát hiện điều gì khác lạ.

Sắc mặt cô ấy ngưng trọng, lẩm bẩm một tiếng:

- Chẳng lẽ là ta hoa mắt rồi?

- Ngươi qua đây.

Đại An Ti quay đầu gọi một tên trưởng hộ vệ.

- Đại thống lĩnh, có chuyện gì vậy?

Trưởng hộ vệ hỏi với vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.

Đại An Ti nâng cằm chỉ về phía Giếng Thánh, nghiêm túc hỏi:

- Ngươi thấy dưới đáy giếng có cái gì không?

- Đáy giếng có cái gì à?

Trưởng hộ vệ nghi ngờ hỏi.

Hắn đi tới bên cạnh giếng rồi cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt là một mảng ánh sáng xanh, trừ cái đó ra thì chỉ có nước, không nhìn thấy thứ gì khác.

Trưởng hộ vệ cười đáp:

- Đại thống lĩnh, trong giếng chỉ có nước, không còn thứ khác.

- Được rồi, có thể là ta bị hoa mắt nhìn nhầm.

Đại An Ti phất tay.

- Đại thống lĩnh, ngài nên nghỉ ngơi một chút.

Trưởng hộ vệ quan tâm nói.

- Ừ, ngươi đi giữ gìn trật tự đi.

Đại An Ti lắc đầu.

Cô ấy giơ tay ấn huyệt Thái Dương, đôi mắt sắc bén hiện lên sự nghi ngờ, thật sự là bởi vì quá mệt mỏi cho nên hoa mắt sao?

Đại An Ti quyết định canh giữ bên cạnh Giếng Thánh, nhìn chằm chằm đáy giếng không chớp mắt.

Chỉ là cô ấy canh giữ một lúc lâu, mãi đến khi trời tối, đám người cũng dần dần tản đi, lúc này cô ấy cũng không khác hiện được gì.

Đáy giếng vẫn chỉ có nước.

- Sợ bóng sợ gió một hồi.

Đại An Ti thở ra một hơi, quay người chuẩn bị rời đi.

Cô ấy thực sự quá mệt mỏi, bởi vì chuyện Giếng Thánh khô cạn mà nàng đã bận rộn suốt bốn ngày liên tục, điều tra đủ loại nguyên nhân, trong lúc đó không hề chợp mắt được một chút.

Trước khi rời đi, Đại An Ti ra lệnh:

- Cần phải thay phiên canh gác liên tục.

- Vâng, ngài yên tâm đi.

Trưởng hộ vệ cung kính nói.

- Ừ, có việc gì thì phải báo cho ta ngay lập tức.

Đại An Ti ngáp một cái, trở về Phủ Thành Chủ.

- Trong giếng không có gì cả, tại sao đại thống lĩnh lại canh giữ cả một buổi trưa?

Trưởng hộ vệ nói thầm một câu, ngồi xổm gần miệng Giếng Thánh, cúi người nhìn xuống đáy giếng.

- Hử?

Ánh mắt của hắn ngưng lại, không biết khi nào mà đáy giếng xuất hiện một bóng đen đong đưa trong làn nước.

- Đó là cái gì?

Trưởng hộ vệ nhíu mày, nửa người trên càng ngày càng tới gần mặt nước.

Ngay sau đó, bóng đen kia nổi lên với tốc độ cực nhanh.

Trưởng hộ vệ còn chưa kịp phát ra âm thanh nào thì bóng đen đã bao phủ đầu của hắn, kéo người vào trong Giếng Thánh.

Bọt nước bắn tung tóe, không một ai hay biết trưởng hộ vệ bên cạnh giếng đã biến mất rồi.

Giếng Thánh khôi phục bình tĩnh, chỉ có một chút máu bị nước giếng pha loãng, không có người phát hiện.

…………

Sáng sớm.

Keng keng keng......

Bảy tiếng chuông vang lên, Rùa Đen thức tỉnh.

Mặt đất chấn động, Rùa Đen chậm chạp đứng dậy, tiếp tục cất bước về phía trước.

Khu vực Trung Ương, ở trong khu vực dành cho nhân viên nghiên cứu Ốc Đảo.

Bối Nhĩ Liên nghe thấy tiếng chuông thì mở mắt ra, ngồi dậy, chậm rãi mặc quần áo chỉnh tề, buộc dây ngang eo, mang giày, cất bước ra phòng ngủ, đi vào phòng vệ sinh đối diện để rửa mặt.

- Tam trưởng lão, chào buổi sáng.

Cửa những căn phòng khác được mở ra, nhân viên nghiên cứu đều tỉnh dậy.

- Chào buổi sáng.

Bối Nhĩ Liên nhàn nhạt lên tiếng, tiếp tục rửa mặt.

Hai mươi phút sau, cô bước ra cửa, đi đến cửa chính khu Trung Ương.

Cô muốn đi đến viện mồ côi, xem bọn nhỏ trải qua như thế nào.

Cứ cách mấy ngày thì Tam trưởng lão sẽ đi thăm Viện Mồ Côi.

Ngay cổng Trung Ương, A Thanh và A Mạn phụ trách canh gác, xa xa nhìn thấy Bối Nhĩ Liên.

Ánh mắt của ba người không có quá nhiều giao thoa, tùy ý đối phương tự do ra vào Trung Ương.

Bối Nhĩ Liên băng qua cổng khu Trung Ương, đi bộ về phía khu dân cư, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh ven đường.

Cô nhìn thấy thảm thực vật xanh biếc, đáy mắt thoáng qua một tia phức tạp và không hiểu.

Cô và nhóm nhân viên nghiên cứu ở thành Huyền Vũ cũng không thuận lợi, đến nay bọn họ vẫn không rõ tại sao nguyên nhân cây xanh có thể sống sót ở trong thành.

Trái lại là trong khoảng thời gian này, vài tên nhân viên nghiên cứu đã học được cách làm ruộng.

- Ai......

Bối Nhĩ Liên càng nghĩ càng nhức đầu, quyết định không suy nghĩ nhiều, tốt hơn là giao cho những nhân viên nghiên cứu kia làm việc của mình.

Cô đi thong thả bốn mươi phút, tính toán băng qua khu dân cư, lại phát hiện nơi này có biến hóa mới, cuối mỗi con phố đều có một thêm căn nhà hai tầng.

- Bán báo, bán báo đây......

Bên trong truyền ra tiếng gào to:

- Hôm nay, trên báo thành Huyền Vũ có tin tức chiêu mộ công tác mới, còn có rất nhiều chuyện lý thú khác......

- Trong báo còn có lời mà thành chủ đại nhân muốn nói với tất cả mọi người......

- Báo chí thành Huyền Vũ?

Quần chúng đi ngang qua ngừng chân, tò mò tiến tới.

Cửa phòng đóng chặt, chỉ có một cái cửa sổ mở ra, có một cậu bé chừng mười bốn, mười lăm tuổi ngồi sau cửa sổ, trước mặt bày một quầy hàng bằng gỗ, hắn vừa gào to vừa quơ tờ báo trong tay.

Hôm nay là ngày đầu tiên bán ‘Báo Chí Thành Huyền Vũ', cậu bé phải gào to chào khách mới được.

Chờ thêm hai ngày, mọi người sẽ biết sự tồn tại của báo chí, sau này có thể giảm bớt cách tuyên truyền bằng gào thét, có người tò mò tiến đến chỗ cửa sổ, hỏi:

- Báo thành Huyền Vũ là cái gì?

- Tiểu thư có thể mua một phần đọc thử, một phần chỉ tốn một xu thôi!

Đứa bé giơ tờ báo trong tay lên cao.

- Một xu à, ta mua một phần.

Cô gái lấy tờ một xu từ trong túi áo đưa cho cậu bé.

- Đây.

Cậu bé bán báo thu lại một xu Huyền Vũ, rút một phần báo chí đưa cho đối phương.

Cô gái mở báo ra xem, chậm rãi nhìn từ đầu tới đuôi, dần dần xem đến nhập thần.

- Xưởng In Ấn nhận người, yêu cầu biết chữ, nếu thông qua phỏng vấn thì tiền lương mỗi tháng là một trăm hai mươi đồng......

Đôi mắt của cô gái tỏa sáng, đúng lúc cô đang muốn tìm công tác.

Thế là cô ấy nắm chặt tờ báo, dựa theo địa chỉ viết trên tin tức, chạy nhanh về phía địa điểm phỏng vấn.

Bối Nhĩ Liên nhìn từ đầu đến đuôi, rốt cuộc báo chí là cái gì?

Cô cũng tò mò lấy một xu Huyền Vũ đưa cho cậu bé sau cửa sổ:

- Bán cho ta một phần báo chí.

- Tốt, báo của ngài đây.

Cậu bé thu lại đồng Huyền Vũ, đưa báo chí cho đối phương, đồng thời còn dùng kính ngữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận