Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 690: Nếu Hai Người Kia Tham Lam Thêm Một Chút...

- Có trộm lẻn vào Trung Ương.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Có mất thứ gì không?

Ly Nguyệt khẩn trương hỏi.

Đáy mắt của Mục Lương thoáng qua hàn quang, lạnh lùng nói:

- Thủy Tinh Ngư đã bị đánh cắp.

Hai tên đạo tặc kia không tham lam, cũng nhờ vậy mà bọn họ mới có thể thuận lợi trốn thoát mà không cần dùng vũ lực.

Nếu hai người kia tham lam thêm một chút, như vậy sẽ bại lộ dấu vết nhiều hơn, chắc chắn sẽ bị thú thuần dưỡng bắt lại.

- Ài ài, Thủy Tinh Ngư bị trộm, vậy chẳng phải sau này chúng ta sẽ không có nước để dùng sao?

Đôi mắt màu hồng của Ngải Lỵ Na trợn tròn.

Ny Cát Sa gõ đầu Ngải Lỵ Na một cái, tức giận nói:

- Đồ ngốc, đại nhân Thấm Lan và đại nhân Mục Lương đều có thể ngưng kết nước, làm sao chúng ta lại không có nước dùng được chứ?

- Không cần lo lắng, thứ bị trộm là Thủy Tinh Ngư con.

Tâm trạng của Mục Lương đột nhiên khá hơn.

Hoa La chợt bừng tỉnh, lạnh lùng cười một tiếng:

- Thủy Tinh Ngư bị trộm, thì ra là như thế......

- Ngươi nghĩ tới điều gì?

Mục Lương lạnh lùng nhìn lại.

Hoa La phối hợp một cách khác thường, nói phỏng đoán trong lòng:

- Bọn họ trộm Thủy Tinh Ngư có lẽ vì thành Ngự Thổ.

- Thành Ngự Thổ?

Mục Lương ngước mắt nhìn.

Anh có chút ấn tượng với thành Ngự Thổ, trong Du Ký Mạo Hiểm Lai Phúc từng nhắc về tòa thành này.

Không chỉ có du ký mạo hiểm, ngay cả Bách Biến Ma Nữ cũng từng nói sơ qua về tình huống của thành Ngự Thổ cho anh nghe.

Đó là một tòa thành do đạo tặc sáng lập, cư dân thường trú trong thành có sáu phần là đạo tặc.......

- Thành Ngự Thổ thiếu nước quanh năm, không có nguồn nước riêng, nước dùng cho cuộc sống hàng ngày đều phải dựa vào giao dịch hoặc trộm cắp, ăn cướp.

Hoa La khàn khàn nói:

- Nhưng nếu có Thủy Tinh Ngư, vậy sau này cuộc sống của bọn họ có thể dễ dàng hơn một chút.

- Có lẽ còn có thêm một nguyên nhân khác.

Du Tương suy yếu nói.

- Nguyên nhân gì?

Mục Lương quay đầu nhìn lại.

- Các hạ chỉ cần đồng ý ta, sau khi bắt được bọn họ thì rút gân lột da, như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết.

Du Tương nằm dưới đất, hơi nghiêng đầu nhìn anh, nhe răng cười dữ tợn.

- Ngươi đang bàn điều kiện với ta?

Mục Lương nâng mí mắt lên, tròng mắt đen nhánh bình tĩnh không gợn sóng lại khiến Du Tương cảm thấy sợ hãi.

- Ta nói.

Hắn thức thời sửa miệng.

Thật ra hắn đã hiểu, nếu Vũ Mộng và Vũ Điền bị bắt, như vậy cả hai đừng mong có được kết cục tốt đẹp.

- Theo tin đồn, thành chủ thành Ngự Thổ có được một gốc thực vật màu xanh thần bí, cần rất nhiều nước mới có thể trống sống.

Du Tương khàn giọng nói.

- Cây xanh thần bí?

Mục Lương lập tức có hứng thú.

- Đúng là có tin tức như vậy, nhưng không biết đó là thật hay giả.

Hoa La gật đầu phụ hoạ một tiếng.

Cô ta hận anh em Vũ thị thấu xương, chỉ muốn Mục Lương nhanh chóng bắt được bọn họ, tiếp đó nghiền xương thành tro.

Mục Lương quay đầu nhìn cô gái tóc bạc.

Ly Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, quay người rời khỏi Trung Ương, đi điều tra tin tức liên quan tới thành Ngự Thổ.

- Ngải Lỵ Na, Ngôn Băng, các ngươi dẫn người đi trông coi tam quan cứ điểm, nhìn thấy hai người kia lập tức bắt về gặp ta.

Mục Lương chỉ vào hai khối tượng băng.

- Vâng, Đại nhân.

Ngải Lỵ Na và Ngôn Băng cung kính đáp, phất tay mang đi một nửa hộ vệ Trung Ương.

- Ny Cát Sa, áp giải những người này đến ngục giam, bảo A Đát Trúc tiếp tục thẩm vấn.

Mục Lương bình tĩnh phân phó.

Anh vung tay lên, tơ nhện phun ra từ lòng bàn tay, trói chặt hơn một trăm người vào một chỗ, như vậy cô gái tóc xanh có thể áp giải bọn hắn thuận tiện hơn.

- Vâng.

Ny Cát Sa đáp, cùng nhóm hộ vệ còn lại áp giải bọn người Hoa La.

Anh nhẹ nhàng giậm chân một cái, quảng trường gồ ghề lồi lõm bởi vì đánh nhau lập tức khôi phục nguyên trạng.

- Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Mễ Nặc thở ra một hơi.

Mục Lương xoa đầu cô gái tai thỏ, dịu dàng hỏi:

- Ngươi sợ à?

- Không có.

Gương mặt xinh đẹp của Mễ Nặc ửng đỏ, hồn nhiên lắc đầu.

Mễ Á nhìn chằm chằm tay của anh, lại nhìn vẻ mặt hưởng thụ của em gái, khó chịu co giật khóe miệng vài cái.

Già Lạc trở về, nhàn nhạt nói:

- Thành chủ, Xưởng Chế Tạo Linh Khí không sao cả.

- Ừ, ta biết rồi.

Mục Lương cảm thán:

- Lần này, nhờ có ngươi hỗ trợ, muốn khen thưởng cái gì?

Già Lạc cười khanh khách nói:

- Ban thưởng à...... Ta còn chưa nghĩ ra, có thể thiếu không?

- Được, nghĩ kỹ rồi nói cho ta, nếu có thể thỏa mãn ta nhất định sẽ hoàn thành.

Mục Lương cười một tiếng rồi gật đầu.

- Ta nhớ kỹ rồi.

Ánh mắt của Già Lạc lấp lóe.

………..

Thành Huyền Vũ, ba pháo đài.

Thành Phòng Quân trở lại cứ điểm của từng người, Vệ Cảnh và Tán Viêm bắt đầu thống kê số liệu thương vong.

Lúc sau, hai người phải báo cáo tình hình cụ thể cho thành chủ đại nhân.

Phía trước Sơn Hải Quan, dân chúng thành Sơn tụ tập ở đây, người bị thương được an bài ở một bên, quân y sẽ tiến hành lần trị liệu thứ hai.

Những người còn lại thì đứng xếp hàng, tiến hành đăng ký thân phận, thuận tiện cho việc sắp xếp nhà ở sau này.

- Nhóm đầu tiên đã đăng ký đi vào thành cùng ta.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Đại An Ti và Cầm Vũ nằm trong nhóm đầu tiên, cất bước đi theo cô gái ưu nhã tiến vào Sơn Hải Quan, đi tới Phố Buôn Bán.

Nguyệt Thấm Lan ôn hòa nói:

- Đây là Phố Buôn Bán, khu vực giao dịch đối ngoại của thành Huyền Vũ, sau này nếu rảnh rỗi thì các ngươi có thể tới đây dạo chơi.

Dân chúng Thành Sơn trợn tròn mắt, ngạc nhiên quan sát Phố Buôn Bán.

Đường đi bằng phẳng, mặt đất sạch sẽ, không có mùi khó ngửi, mọi việc đều khiến bọn họ nhìn không chớp mắt.

- Đi thôi, chúng ta tới Ngoại thành.

Nguyệt Thấm Lan vung tay lên, ra hiệu Thành Phòng Quân đi theo giữ gìn trật tự.

Dân chúng thành Sơn vội vàng đuổi theo, băng qua Úng Thành tiến vào khu vực Ngoại thành.

Toàn cảnh là một màu xanh biếc khiến cho mọi người thất thần lần nữa, sau đó tiếng kinh hô vang lên không ngừng nghỉ, tiếng sau cao hơn tiếng trước.

Bọn họ vừa trải qua trường hợp như ‘Tận thế’, hiện giờ nhìn đến những thứ này, đột nhiên cảm thấy cực kỳ không chân thực.

- Quá nhiều cây xanh!

Đôi mắt màu xanh của Cầm Vũ trừng to.

Đại An Ti nhỏ giọng tán thưởng:

- Đại nhân, từ nơi này đến khu dân cư mất thời gian ba đống lửa, thực vật xanh trải dài đoạn đường này.

-.....

Trái tim của Cầm Vũ lập tức ngừng hai nhịp, chuyện này thật sự là quá mức kinh người, làm cho người ta khó có thể tin tưởng.

Dù sao thì thành Sơn rất hiếm khi nhìn thấy lục thực.

Dưới sự thúc giục của Nguyệt Thấm Lan, dân chúng thành Sơn ngơ ngác đi theo cô chừng bốn mươi phút tới khu dân cư.

Nguyệt Thấm Lan phân phó Thành Phòng Quân đi gọi nhân viên công tác của Cục Quản Lý tới, phụ trách an bài nơi dừng chân cho dân chúng thành Sơn.

Khi bọn họ biết chính mình có nhà riêng, ai nấy đều rối rít cám ơn nhân viên đăng ký.

- Các ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, sau đó sẽ có nhân viên đưa đồ ăn tới, nếu muốn ở lại thành Huyền Vũ, sau khi vết thương lành lặn thì có thể tìm việc làm ở trong thành.

Đây là những lời mà nhân viên đăng ký nhất định phải nói cho từng cư dân thành Sơn.

Thành Huyền Vũ sẽ cung cấp thức ăn để bọn họ có thể tiếp tục sống sót, sau đó mỗi người cần dựa vào chính mình để đi tìm công tác, kiếm đồng Huyền Vũ nuôi sống bản thân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận