Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2120: Làm Thế Nào Để Trà Trộn Vào Trong Đây…?



Quá trình lắp ráp không quá thuận lợi, cần phải điều chỉnh độ cao thấp sao cho hợp lý, đó là một kỹ thuật sống, nếu không thì cho dù thang cuốn có thể di chuyển thì cũng sẽ lắc lư và chao đảo, tính an toàn không cao.

Mục Lương tốn hơn một giờ đồng hồ để điều chỉnh độ cao thấp của thang cuốn, cuối cùng mô hình thanh cuốn hoàn chỉnh có kích thước chừng nửa cái bàn công tác.

- Hy vọng là nó có thể di chuyển.

Anh chuyển động bánh răng bên trong thang cuốn, dây xích kéo bậc thang di động.

Bốn cái bánh xe trên bậc thang di động bên trong thang cuốn, từng bậc thang từ từ tăng lên, quá trình này vẫn sẽ lắc lư một chút nhưng mà sẽ không ảnh hưởng tới việc sử dụng.

- Hoàn mỹ! Bây giờ chỉ còn thiếu một hệ thống động lực để thang cuốn tự động vận chuyển thôi.

Khóe môi của Mục Lương cong lên.

Thang cuốn ở Địa Cầu có thể tự động di chuyển là dựa vào mô-tơ điện, ở thế giới này chỉ có thể dùng biện pháp khác.

Trong lòng Mục Lương có hai ý tưởng, một là dùng máy hơi nước để đảm đương hệ thống động lực, hai là chế tạo một kiện ma cụ hoặc linh khí có thể kéo bậc thang di động.

Anh nghĩ ngợi một lát, sau đó từ bỏ tính toán dùng máy hơi nước làm hệ thống động lực.

Máy hơi nước đúng là có thể để cho bậc thang di động, nhưng công suất và động lực lại không ổn định, rất khó làm cho các nấc thang di chuyển đều đặn được.

Còn một nhược điểm nữa, đó là kích thước của máy hơi quá lớn, lại phải đun nước sôi liên tục, vì vậy đặt ở bên dưới thang cuốn không quá thích hợp.

Mục Lương nhẹ giọng nói nhỏ:

- Có thể dùng một viên Lôi Châu.

Anh đã có ý tưởng mới, đứng dậy rời đi thư phòng để đến phòng làm việc.

Mục Lương đi vào phòng làm việc, cầm lấy mấy khối tài liệu ma thú thuộc tính lôi, chuẩn bị chế tác linh khí mới.

Anh muốn dùng Lôi Châu làm nguồn năng lượng, như vậy thì tài liệu phải gánh chịu được uy lực của Lôi Châu, chính là có thể chịu tải được điện lực.

- Xác Trùng Điện cần phải đun nóng bằng nhiệt độ cao mới có thể xử lý được.....

Mục Lương lẩm bẩm, nhiệt độ lòng bàn tay tăng lên, ngọn lửa toát ra từ trong kẽ tay rồi bao trùm tài liệu trong tay hắn.

Trùng Điện là một loại ma thú côn trùng sâu bọ cuộc sống dưới lòng đất, Trùng Điện thành niên có thân dài một mét, dáng dấp giống như bọ cánh cứng, có xác ngoài cứng rắn màu lam tối, có thể tự chủ toả ra điện lưu, đây cũng là lý do vì sao nó có cái tên này.

Nơi mà Trùng Điện cuộc sống nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều sấm sét, có thể phát hiện chúng nó tại vùng biển bão táp bên ngoài Kênh Sương Mù.

- Tư lạp ~~~

Sau khi xác ngoài của Trùng Điện trải qua xử lý nhiệt độ cao thì màu sắc của nó đã phát sinh biến hóa, từ màu lam tối biến thành đỏ thẫm, mặt ngoài xuất hiện rất nhiều văn lộ phức tạp.

Anh nhẹ nhàng đè ép xác ngoài Trùng Điện khiến cho hình dạng của nó bằng phẳng hơn, sau đó mới bắt đầu xây dựng mạch lộ.

Trên gương mặt của Mục Lương lộ ra thần sắc chuyên chú, động tác trên tay rất ổn định, với anh mà nói thì loại chuyện như xây dựng mạch lộ là quá đỗi quen thuộc rồi.

Thời gian trôi qua, mạch lộ nhanh chóng được xây dựng tốt, xác ngoài của Trùng Điện đã biến thành hình vuông, thoạt nhìn giống như một viên xúc xắc, tại một mặt có một chỗ lõm vào.

Mục Lương lấy ra một viên Lôi Châu rồi đặt vào trong linh khí, chuẩn bị thí nghiệm xem linh khí mới có thể hoạt động hay không.

Trên thực tế, uy lực của Lôi Châu vẫn còn quá lớn, hắn vừa mới nhấn tinh thạch ma thú ở trên linh khí thì toàn bộ linh khí đã lay động, sấm sét phụt ra khắp nơi.

- Thất bại rồi.

Mục Lương nói với vẻ mặt bình thản, anh vung tay lên, linh khí lập tức biến mất khỏi phòng làm việc, nó đã bị không gian cắn nuốt hấp thu vào trong cơ thể của anh.

Mục Lương trầm tư một chút, tổng kết kinh nghiệm thất bại rồi cầm lên tài liệu Trùng Điện lần nữa, tiến hành lần thí nghiệm thứ hai.

Lần này, anh đã cẩn thận hơn nhiều, xây dựng mạch lộ càng phức tạp và tỉ mỉ hơn.

Bên ngoài phòng làm việc, Cầm Phi Nhi an tĩnh đứng canh gác, không để cho người khác tới gần quấy rầy Mục Lương làm việc.

Khi anh bận rộn ở trong phòng làm việc thì có một cô gái xuất hiện bên ngoài khu Trung Ương.

Phượng Nhi đứng trên sân thượng một tòa nhà lầu rất gần Trung Ương, cô ta nhìn Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ với ánh mắt thèm nhỏ dãi.

- Thật là khí tức sinh mệnh nồng đậm.

Cô ta hít sâu mấy hơi, cảm thấy cả người vô cùng thoải mái.

Cô ta kiếm cớ rời đi đám người Linh Vận, ở lại Chủ Thành chính vì tới gần Trà Thụ Sinh Mệnh.

Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ trước mắt có thể khiến nàng trường sinh bất tử, thậm chí thực lực có thể đột phá cấp Chí Thánh.

- Làm thế nào để trà trộn vào trong đây…?

Yết hầu của Phượng Nhi nhấp nhô, nhìn hộ vệ Trung Ương đi tuần trên tường rào Trung Ương, ánh mắt trở nên đen tối.

Cô ta đã lảng vảng bên ngoài được ba ngày rồi nhưng vẫn không tài nào tìm được phương pháp an toàn đi vào bên trong.

Bây giờ, cô có hơi chút hối hận, mấy ngày hôm trước nên đi theo đám người Ước Mỗ và Linh Vận vào khu Trung Ương, lúc đó may ra mới có biện pháp ở lại bên trong.

Phượng Nhi nhíu mày, tâm trạng cô ta hấp tấp dần dần bình tĩnh lại.

Cô ta cảm nhận được bên trong có nhân vật khủng bố, nếu không cẩn thận thì sẽ vạn kiếp bất phục, cho nên cô ta không thể hành động lỗ mãng được.

- Phải làm gì đây...?

Phượng Nhi hít sâu một hơi.

Cô ta ngắm nhìn bốn phía để tìm kiếm cơ hội, đáng tiếc hàng phòng thủ của khu Trung Ương thật sự quá chặt chẽ, chỉ cần cô ta tiến gần tường vây một chút thôi thì sẽ có thể cảm nhận được bị thứ gì đó để mắt tới.

Sau khi thử hai lần, cô ta đành phải từ bỏ ý định leo tường vào trong.

Đôi mắt của Phượng Nhi lóe lên tia sáng màu đỏ, trầm giọng lẩm bẩm:

- Hồng chấp sự, Lam chấp sự, Mặc Liên, các ngươi đừng để bị ta tìm được.

Cô ta vừa nghĩ tới những tên thuộc hạ phản bội kia, không khỏi tức nghiến răng nghiến lợi.

- Lại quan sát thêm vài ngày vậy.

Phượng Nhi nhớ tới việc mà Ước Mỗ và Tề Nhĩ Nạp tìm Mục Lương, chính là vì tòa hải đảo thần bí sâu bên trong kênh Sương Mù.

- Nhanh thôi.

Chờ tới ngày bọn hắn xuất phát đi hải đảo thì đó sẽ là khi mà cô ta hành động.

Cô ta lại đứng trên sân thượng hơn một giờ, sau khi xác định không có cơ hội để đi vào khu Trung Ương thì mới xoay người rời đi, bóng dáng biến mất trong dòng người.

- Thật nhát gan.

Không trung truyền đến một tiếng trách cứ nho nhỏ, một tia sáng xanh chợt lóe lên nhưng không có ai phát hiện.

…….

Bên ngoài phòng làm việc ở cung điện.

Cầm Phi Nhi cúi đầu, hai tay đặt chéo trước người, cơ thể hơi lắc lư.

Cô đã canh gác bên ngoài phòng làm việc cả một đêm, xung quanh quá an tĩnh và buồn chán khiến cô có chút mệt rã rời.

- Cộp cộp cộp ~

Hôm nay, Vân Hân dậy rất sớm, khi cô cất bước đi tới phòng làm việc thì nhìn thấy Cầm Phi Nhi đang ngủ gà ngủ gật, cho nên cố tình bước chân nhẹ hơn.

Cô rón rén tới gần đối phương, giơ tay lên muốn chụp bả vai của cô ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận