Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2390: Thử Nghiệm Thành Công!

Lục Nghiên cũng rất cạn lời, không biết nói cái gì cho phải.

- Được rồi, mọi người đừng gấp gáp.

Vưu Phi Nhi xua tay, vẻ mặt bình tĩnh như thường mà ngồi xuống ghế sô pha.

Lục Nghiên thấy thế ra hiệu cho những người khác:

- Các ngươi cũng ngồi đi.

Đề Đề lẩm bẩm:

- Ta cảm thấy mình đứng vẫn tốt hơn, ta sợ ngồi xuống sẽ không thể đứng dậy nổi.

-...

Lục Nghiên co giật khóe miệng, cạn lời lần nữa.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Vưu Phi Nhi không khỏi ngáp một cái, vươn tay gãi gãi gò má, cô ngồi thẳng người, hỏi ba cô gái:

- Cảm giác thế nào rồi?

- Hình như không có thay đổi gì.....

Ngải Ni hồi đáp.

- Không thể nào, đã qua một giờ rồi mà!

Vưu Phi Nhi nói rồi đứng lên, cất bước đi tới trước mặt ba người.

Cô rút một trang giấy, lau đi bí dược đen trên người Ngải Ni, lộ ra làn da bên dưới, ngạc nhiên nói:

- A, ngươi thoa bí dược lên phần da bình thường sao?

- Không có nha, ta thoa rất nghiêm túc.

Ngải Ni phồng miệng phản bác.

Vưu Phi Nhi nghĩ tới điều gì đó, dùng tay áo lau sạch toàn bộ bí dược trên người Ngải Ni, lộ ra làn da bên dưới.

- A...

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngải Ni đỏ bừng, cảm giác bị ma sát khiến cô cảm thấy thẹn thùng.

- Biến mất rồi!

Vưu Phi Nhi vui vẻ reo lên.

- Cái gì biến mất?

Lục Nghiên đứng dậy.

Vưu Phi Nhi hưng phấn hô to:

- Hoa văn đỏ đen đã biến mất hoàn toàn, bí dược có hiệu quả rồi!

Ngải Ni nghe vậy cúi đầu nhìn xuống ngực của mình, đôi mắt đẹp lập tức trợn tròn, kinh ngạc thốt lên:

- A, thật sự không thấy đâu nữa!

Đề Đề và Bạch Lan nghe vậy lập tức quay đầu nhìn lại, trên mặt hiện ra biểu cảm khiếp sợ không thôi.

Các cô vội vã lau bí dược trên người, để lộ ra làn da bên dưới, hoa văn đỏ đen đáng sợ kia thật sự đã biến mất không thấy tăm hơi.

Đôi mắt của hai người lập tức đỏ hoe, giọng nói mang theo sự kích động và khóc nức nở:

- Là thật! Chúng biến mất thật rồi!

- Thật tốt quá, bí dược thật sự có công hiệu!

Đề Đề không khỏi òa khóc, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.

- Hiệu quả hơi chậm.

Vưu Phi Nhi nói thầm một tiếng.

- Có thể dùng là tốt rồi, có thể dùng là tốt rồi.

Lục Nghiên liên tục khen ngợi.

Cô lập tức nghĩ ngay tới những người vẫn đang mắc cảm nhiễm Hư Quỷ, như vậy bọn hắn đều có thể khỏi bệnh rồi.

- Nào, mau để ta kiểm tra các ngươi.

Vưu Phi Nhi vươn tay ra.

Ba người Đề Đề kiềm chế sự kích động trong lòng, bọn hắn cùng tiến lên trước, lúc này cả ba đã coi cô gái tóc vàng là ân nhân cứu mạng của mình.

Vưu Phi Nhi kiểm tra cẩn thận cơ thể của ba người, xác định Cảm Nhiễm Hư Quỷ trên người các cô đã được chữa trị.

- Yên tâm đi, đã trị hết rồi.

Cô vỗ tay một cái rồi cười nói.

Vưu Phi Nhi chợt nghĩ tới điều gì đó, lại dặn dò:

- Nhưng để phòng ngừa bất trắc, khi nào bí dược mới được sản xuất hàng loạt thì các ngươi nên uống thêm vài ngày, củng cố hiệu quả.

- Tốt, chúng ta nhất định sẽ uống hết.

Ba người Đề Đề gật đầu thật mạnh.

Bây giờ, các cô đã không còn ghét uống bí dược nữa, thậm chí cảm thấy vừa rồi mình nên ăn nhiều một chút.

Lục Nghiên không khỏi hỏi:

- Tiểu thư Vưu Phi Nhi, khi nào thì bí dược này bán đại trà vậy?

Vưu Phi Nhi ngây thơ nói:

- Cái này thì phải hỏi Mục Lương bệ hạ mới được, ngài ấy gật đầu thì mới có thể bắt đầu sản xuất hàng loạt.

- Không biết bệ hạ có đáp ứng hay không nữa.....?!

Lục Nghiên nói có chút không xác định.

- Ngài ấy sẽ đáp ứng thôi, ngươi đừng có gấp.

Vưu Phi Nhi thanh thúy đáp.

Lục Nghiên gật đầu nói:

- Ừ ừ, các cô ấy đã chờ một năm rồi, chờ thêm vài ngày cũng không là gì.

- Đúng vậy, mọi người đều sẽ được chữa khỏi thôi.

Vưu Phi Nhi nói với giọng điệu chắc chắn.

Sự uy hiếp của Hư Tộc vẫn luôn tồn tại, hiện giờ bọn hắn đã nghiên cứu ra bí dược chữa trị cảm nhiễm Hư Quỷ, đây chính là một trợ lực rất lớn cho nhân loại.

Đôi mắt của Đề Đề và Ngải Ni đỏ lên, cảm kích nói:

- Tiểu thư Vưu Phi Nhi, cám ơn ngài rất nhiều.

- Sau này có việc cần ta thì cứ nói một tiếng, ta nhất định sẽ trợ giúp hết khả năng.

Bạch Lan vỗ ngực nghiêm mặt nói.

-...

Khóe mắt của Lục Nghiên giật một cái, không hiểu sao nghe cứ quái quái thế nào.

- Được

Vưu Phi Nhi phất tay nói:

- Giờ ta phải trở về cung điện rồi, không biết Mục Lương đã trở lại hay chưa.

- Ta đưa ngươi trở về.

Đề Đề vội vàng nói.

Vưu Phi Nhi từ chối:

- Không cần đâu, ta đi bằng Cửa Truyền Tống, rất nhanh.

Đề Đề nói không chút để ý:

- Vậy thì ta tiễn ngươi đến Cửa Truyền Tống.

- Ừ ừ, ta cũng đi tiễn ngươi.

Bạch Lan gật đầu thật mạnh.

- Cùng đi thôi!

Lục Nghiên xua tay nói.

Vưu Phi Nhi bất đắc dĩ bị ba người Đề Đề vây quanh rời đi Cục Quản Lý Vệ Thành, suốt đường đi giống như nữ vương xuất hành.

Trong ánh mắt mờ mịt của hai gã binh sĩ, Vưu Phi Nhi đi vào Cửa Truyền Tống rồi biến mất.

Một binh sĩ nhỏ giọng hỏi đồng bạn:

- Chẳng lẽ cô ấy là vương hậu sao?

Binh sĩ còn lại nói với giọng điệu không xác định:

- Chắc không phải đâu, ngươi không nhớ mọi người đều nói thư ký đại nhân hoặc đại nhân Hồ Tiên mới là vương hậu sao?

………..

Khu vực Trung Ương, Chủ Thành.

- Ông~

Mục Lương sải bước đi vào trong cung điện, Ba Phù ngoan ngoãn tiến tới vấn an:

- Bệ hạ đã trở về rồi.

Tiểu Tử đi lên hỗ trợ cởi áo báo của Mục Lương, nói:

- Bệ hạ vất vả rồi.

- Ừm, hôm nay có người tìm ta sao?

Anh thuận miệng hỏi.

Ba Phù hồi đáp:

- Hồi bệ hạ, tiểu thư Vưu Phi Nhi có tới tìm ngài.

- Ngươi có biết là vì chuyện gì không?

Mục Lương thuận miệng hỏi.

Ba Phù giải thích:

- Tiểu thư Vưu Phi Nhi muốn tìm người mắc cảm nhiễm Hư Quỷ để thực nghiệm bí dược mới.

- Cô ấy nghiên cứu được bí dược mới rồi à?

Đôi mắt đen nhánh của Mục Lương lập tức sáng ngời.

- Chắc là vậy.

Ba Phù nói với giọng điệu không xác định.

- Vậy cô ấy đâu rồi?

Mục Lương hỏi.

Ba Phù hồi đáp:

- Tiểu thư Vưu Phi Nhi đến Vệ Thành Số Bốn tìm tiểu thư Lục Nghiên rồi ạ.

- Ừm, đúng là bên Lục Nghiên có người mắc cảm nhiễm Hư Quỷ.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Mục Lương, ta đã về rồi đây!

Một giọng nói hào hứng chợt vang lên, Vưu Phi Nhi chạy vào cung điện, liếc mắt một cái đã phát hiện anh.

Mục Lương ôn hòa cười nói:

- Thật là đúng lúc, ta vừa định đi tìm ngươi.

- A? Tìm ta làm gì?

Vưu Phi Nhi nghiêng đầu thắc mắc.

Anh hỏi:

- Ta nghe nói người vừa nghiên cứu ra bí dược mới?

Vưu Phi Nhi nghe vậy trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm phách lối, hất cằm lên nói:

- Đúng rồi nha, hơn nữa thực nghiệm rất thành công, bí dược mới có thể chữa trị hoàn toàn cảm nhiễm Hư Quỷ!

- Thật sao?

Tiểu Tử và những người khác không nhịn được kinh ngạc thốt lên.

Vưu Phi Nhi gật đầu thật mạnh:

- Đương nhiên là thật rồi, ta đã thí nghiệm qua, ba người đã được chữa hết.

Mục Lương vui vẻ hỏi:

- Vậy những người được chữa khỏi đâu rồi?

Vưu Phi Nhi nghiêng đầu nói:

- Bọn hắn vẫn còn ở Vệ Thành Số Bốn, có cần ta bảo các cô ấy đến đây không?

Mục Lương suy nghĩ một chút, bình thản nói:

- Không cần đâu, ngươi gọi vài người chưa được chữa trị đến đây đi, ta muốn xem tận mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận