Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2026: Thị Sát Công Trường



Mai Dĩ nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Nói rồi, sau đó thì sao?

Đạt Lạp Mã bĩu môi:

- Bọn họ không nghe, ta cũng không còn cách nào khác.

- Ngươi không còn cách nào khác?

Mai Dĩ giận quá hóa cười, không nhịn được mắng to:

- Nếu như ngươi chỉ là mở miệng nói mấy câu, không có hành động thực tế, vậy thì ta mướn ngươi tới đây làm gì?

- Tốt lắm, ba người các ngươi thật sự làm rất tốt!

Mai Dĩ giơ tay chỉ về phía ba người, tức giận đến mức khuôn mặt trắng bệch.

Ba người Bằng Á liếc nhìn nhau, dáng vẻ của Mai Dĩ khiến bọn họ có chút lo sợ.

Mai Dĩ ngước mắt lên, vẻ mặt khôi phục sự bình tĩnh, lạnh nhạt nói:

- Việc mà các ngươi làm đã vi phạm nghiêm trọng điều lệ công tác của Cục Quản Lý Vệ Thành, từ hôm nay trở đi ngưng làm việc, chờ tiếp thu điều tra.

- Cái gì? Không được!

Đôi mắt của Đạt Lạp Mã trợn to, không khỏi hô một câu.

Sắc mặt của Bằng Á trắng bệch, vội vàng nhận sai nói:

- Đại nhân, ta sai rồi, ta sẽ ăn năn sửa đổi.

Mai Dĩ nhìn chăm chú vào ba người đang khóc lóc cầu xin tha thứ, lửa giận trong lòng không cách nào nguôi được.

Trước đây cô thật có mắt như mù, không thể nhìn thấu bản chất của ba người này, trước đây còn vì cuộc sống mà bôn ba, thế mà thoáng cái đã bị quyền lực ăn mòn.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân chỉnh tề vang lên từ ngoài cửa, bốn gã nhân viên mặc đồng phục màu trắng lần lượt đi vào phòng làm việc.

Bọn họ là người của bộ an toàn Cục Quản Lý Chủ Thành, chuyên môn xử lý các loại chuyện như thế này.

Ba người kia vừa nhìn thấy bọn họ, vẻ mặt xám như tro tàn.

- Mời ba vị đi theo chúng ta.

Nhân viên bộ An Ninh trầm giọng nói.

Mặc kệ ba người khóc lóc van nài như thế nào thì đều không có tác dụng, bị người của bộ an toàn nhân lôi kéo rời đi.

………….

- Ai~ ~~~

Mai Dĩ thở dài, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương.

Sau khi ba người Bằng Á bị người của bộ An Ninh Chủ Thành mang đi thì phòng làm việc trở nên an tĩnh.

Na Tử quan tâm hỏi:

- Đại nhân, ngươi còn ổn chứ?

- Ta không chết được.

Mai Dĩ chậm rãi lắc đầu.

Na Tử chớp mắt, nhỏ giọng hỏi:

- Có cần ta đi pha một ấm trà Tinh Thần không?

Mai dĩ là người quản lý Vệ Thành, mỗi tháng sẽ được cung cấp ba cân trà Tinh Thần, tuy đều là loại bình thường nhất, nhưng cũng có công dụng cải thiện tinh thần.

- Không cần.

Mai Dĩ phất tay.

Na Tử đi lên trước, sửa sang văn kiện trên mặt bàn rồi đặt lên kệ bên cạnh.

Mai Dĩ nghĩ mãi mà không ra, hỏi:

- Bình thường ta đối đãi ba người này không tốt sao?

- Không có chuyện đó đâu, ngài là người tốt nhất.

Na Tử vội vàng lắc đầu nói.

Đây là lời thật lòng của cô, Na Tử cảm thấy Mai Dĩ là một người rất tốt, đối đãi với thuộc hạ cũng không chê vào đâu được.

Mai Dĩ thở dài:

- Công việc tốt như vậy, vì sao không thể nghiêm túc làm tốt chứ, ai~!?

Na Tử yên tĩnh đứng bên cạnh an ủi:

- Ngài đừng tức giận, là chính bọn hắn làm sai.

- Lại phải mướn thêm người nữa rồi.

Mai Dĩ liếc nhìn Na Tử, trong lòng có chút vui mừng, ít nhất đối phương không phải là hạng người “ăn không ngồi rồi”.

- Đại nhân, có chuyện gì vậy?

Na Tử mở to hai mắt hỏi.

- Không có việc gì, ngươi theo ta ra ngoài một chút.

Mai Dĩ nói rồi đứng lên.

Cô muốn đi nhìn khắp nơi một chút, thị sát tình huống xây dựng Vệ Thành.

- Vâng.

Na Tử vội vàng gật đầu.

Hai người rời đi Cục Quản Lý Vệ Thành, đi trên đường cái bằng phẳng, hai bên đường trồng đầy lục thực, hiện nay chỉ cao cỡ nửa người.

- Na Tử, ta tới nơi đây đã được bao lâu rồi?

Mai Dĩ hỏi.

- Bẩm đại nhân, đã được bốn mươi ngày rồi.

Na Tử thanh thúy trả lời.

Mai Dĩ yên lặng một lúc, thấp giọng nói:

- Bốn mươi ngày à, thời gian vẫn quá ngắn.

Na Tử quay đầu, khó hiểu hỏi:

- Vì sao ngài lại nói như vậy?

Mai Dĩ nhẹ giọng nói:

- Ngươi biết đấy, ta có kỳ hạn thử việc ba tháng, nếu như không thông qua thử việc thì ta sẽ bị cách chức.

Na Tử nghiêm mặt nói:

- Không có chuyện đó đâu, đại nhân lợi hại như vậy, làm sao sẽ không thông qua khảo hạch chứ.

Mai Dĩ ngước mắt nhìn bầu trời, phiền muộn nói:

- Đến bây giờ ta vẫn chưa biết được tiêu chuẩn thi là gì đâu?!

- Đại nhân...

Na Tử há miệng, không biết nói cái gì để đại nhân vui lên.

Mai Dĩ đè nén sự bất an trong lòng xuống, miễn cưỡng cười vui nói:

- Ta không sao, hiện tại nên nghĩ thế nào để tuyển người quản lý mới.

Na Tử suy nghĩ một chút, đề nghị:

- Đại nhân, có thể để đồng sự Chủ Thành hỗ trợ tuyển người nha.

Mai Dĩ nhẹ giọng nói:

- Chuyện này để sau hãy nói, chờ có kết quả điều tra đã.

- Vâng!

Na Tử gật đầu một cái.

Hai người đi dọc theo con phố tới trước Rạp Chiếu Phim vừa mới xây, lúc này có rất nhiều công nhân đang lắp đặt thiết bị ở bên ngoài Rạp Chiếu Phim.

Mai Dĩ tiến lên trước, lẳng lặng nhìn các công nhân làm việc trên cao không hề mặc đồ phòng hộ, chân mày lập tức nhíu lại, hô một tiếng:

- Những người ở bên trên mau xuống đây.

- Có chuyện gì vậy?

Các công nhân nghi ngờ nhìn về phía Mai Dĩ.

Mai Dĩ tức giận hô một tiếng:

- Các ngươi xuống đây trước.

Các công nhân nghe vậy liếc nhìn nhau, bọn họ nhìn ra được Mai Dĩ không phải là người bình thường, thế là nghe lời leo xuống các giá đỡ bằng gỗ.

Các công nhân nghi ngờ hỏi:

- Có chuyện gì không?

Mai Dĩ nghiêm mặt hỏi:

- Vì sao các ngươi không đội nón bảo hộ, không cột dây an toàn?

Một tên công nhân lập tức lên tiếng:

- Cái này à, đội nón bảo hộ dễ chảy mồ hôi, ngẩng đầu cũng không thoải mái.

- Đúng vậy, cột dây đi đứng rất là bất tiện, không cột cho rồi.

-...

Các công nhân mồm năm miệng mười kể lể, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ chuyện nhỏ không đáng để ý.

- Câm miệng!

Mai Dĩ giận quá hóa cười, quở trách:

- Đội nón bảo hộ và cột dây là vì sự an toàn của các ngươi, không phải là vì thoải mái hay không?

Các công nhân há miệng, hiển nhiên đã bị hù dọa bởi thái độ đại biến của Mai Dĩ.

- Thử nghĩ mà xem, khi các ngươi đang làm việc thì có thứ gì từ trên cao rơi xuống, như vậy đập trúng đầu chết mau hay đập trúng nón bảo hộ chết mau hơn?

Hai tay Mai Dĩ chống nạnh hỏi.

- Cái này còn phải hỏi sao, dĩ nhiên là đập trúng đầu chết mau hơn rồi.

Có người bĩu môi nói.

Mai Dĩ lạnh lùng nhìn tên công nhân vừa lên tiếng, quở trách:

- Nếu đã biết, vậy thì tại sao đi vào công trường còn không đội nón bảo hộ, hả?

-... Ta quên mất.

Người nọ lúng túng cúi đầu.

Mai Dĩ tức giận:

- Như vậy mà cũng có thể quên được, vậy tại sao ngươi không quên ăn cơm luôn đi?

-...

Không ít người bị mắng cả khuôn mặt đỏ rần, không cách nào phản bác lời của nàng.

Mai Dĩ tiếp tục nói:

- Còn việc cột dây an toàn, lỡ như các ngươi vấp té hoặc bước đi không ổn định, ngã xuống từ giàn giáo trên cao, khi đó nó có thể bảo vệ tính mạng của các ngươi.

- Lần sau, chúng ta sẽ cột kỹ.

Các công nhân làm việc trên cao buồn bực nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận