Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 679: Đây Là Cơ Hội Tốt

- Đều chuẩn bị xong chưa?

Khuôn mặt của Mục Lương nghiêm túc hỏi.

- Đã chuẩn bị xong.

Vệ Cảnh và Tán Viêm đứng nghiêm, cao giọng đáp lại.

- Đã chuẩn bị xong.

Nhóm Thành Phòng Quân đều đồng thanh đáp lại.

- Vậy xuất phát.

Giọng của anh bình tĩnh nói, nhưng đều vang bên tai tất cả Thành Phòng Quân.

- Xuất phát!

Vệ Cảnh và Tán Viêm cùng nhau hạ lệnh.

Thùng thùng thùng!!

Sau một phút, trống trận trên Sơn Hải Quan bị đánh vang.

Tiếng trống một tiếng so một tiếng lại cao hơn sôi sục có nhịp điệu, khiến cho tất cả Thành Phòng Quân tinh thần nhộn nhạo.

Tiếng trống rất có lực xuyên thấu, xuyên thấu đến tinh thần con người, phấn chấn khí thế.

Vệ Cảnh và Tán Viêm dẫn đầu, Thành Phòng Quân dọc theo dưới cầu thang tới mặt đất, lại lần nữa xếp thành đội ngũ hình vuông, chạy bộ về phía thành Sơn.

Đám người Đại An Ti lại lần nữa bị khiếp sợ, lần đầu tiên nhìn thấy khí thế bộ đội vũ trang cao như thế.

- Đại thống lĩnh, trước kia những người này nếu như tiến công thành Sơn, chỉ sợ chúng ta cũng thủ không được.

Hộ vệ trưởng gian nan nuốt nước miệng.

Đại An Ti không nói gì nhẹ gật đầu tán đồng.

Mục Lương từ trên trời giáng xuống, đi tới bên cạnh đám người Nguyệt Thấm Lan.

- Lên đường đi.

Anh ra lệnh một tiếng.

Dưới chân Mục Lương bùn đất bụi mù, anh và Nguyệt Thấm Lan nâng đám người đuổi theo Thành Phòng Quân.

- Đuổi theo.

Giọng Ly Nguyệt lạnh lùng hạ lệnh.

Hộ vệ ở khu vực Trung Ương hành động, bao quanh nhóm người Mục Lương ở trung tâm, chạy vội hướng về phía trước.

Đại An Ti ngắm nhìn bốn phía, còn mấy cô gái mặc khôi giáp năm màu đâu?

Bên cạnh Mục lương chỉ còn lại Ly Nguyệt, Ngôn Băng và đám người Ngải Lỵ Na đã im lặng không một tiếng động tiến vào trạng thái ẩn thân, không có bị bất luận kẻ nào phát hiện.

Các cô muốn âm thầm bảo vệ Mục Lương an toàn, đồng thời thuận tiện chấp hành nhiệm vụ, loại bỏ nguy hiểm ẩn giấu.

Một bên khác, Phố Buôn Bán.

Vũ Điền và Vũ Mộng đi ra từ Tam Tinh Lâu, bên tai còn lượn lờ tiếng trống trận sôi sục.

Hai người bị tiếng trống trận đánh thức, còn không biết chuyện gì xảy ra.

- Đây là chuyện gì vậy?

Vũ Mộng nhăn lại đôi lông mày đẹp, bên trên gương mặt xinh đẹp viết đầy khó chịu.

- Đi xem một chút.

Ánh mắt của Vũ Điền lóe lên ánh sáng, đưa tay khoác lên vai em gái.

Ngay sau đó, hai người tiến vào trạng thái ẩn thân, đồng thời mùi trên người cũng biến mất.

Sau đó không lâu, hai người tới trước Sơn Hải Quan, nương theo năng lực ẩn thân, thành công leo lên tường thành, xa xa liền thấy đại bộ đội hướng về phía núi cao xa xa mà đi.

- Đây là có chuyện gì?

Vũ Điền ẩn thân trong lòng kinh ngạc không thôi.

- Đều phải giữ vững tinh thần, trước khi thành chủ đại nhân trở về, chúng ta phải bảo vệ tốt thành Huyền Vũ.

Cao Thao hai tay chắp sau lưng nắm chặt, mặt nghiêm túc đi đến tường thành Sơn Hải Quan.

- Dạ.

Thành Phòng Quân đứng gác tuần tra cung kính đáp lại.

- Ôi chao, đây là cơ hội tốt.

Vũ Mộng ẩn thân bên trong thấp giọng kích động.

Một cơ hội trộm nhà vô cùng tốt.

- Ai đang nói chuyện?

Cao Thao mày nhăn lại, cảnh giác nhìn bốn phía.

Bất luận anh nhìn thế nào, cũng không tìm thấy cái người nói chuyện kia.

Mà Vũ Điền và Vũ Mộng, đã rời khỏi Sơn Hải Quan, về tới Tam Tinh Lâu.

…………..

Trời đã sáng dần, Vệ Cảnh và Tán Viêm dẫn theo Thành Phòng Quân tới dưới chân núi gần thành Sơn.

Ở trên không trung, Nguyệt Phi Nhan lên tiếng nhắc nhở:

- Bên trong thành Sơn nhớ chú ý an toàn, tốc độ của lũ Hư Quỷ rất nhanh.

- Ừ.

Vệ Cảnh đáp lời.

- Cửa động có hơi nhỏ.

Tán Viêm khua tay ra hiệu.

Sơn động cao mười thước nhưng lại chỉ rộng khoảng chừng tám thước, kích thước chỉ vừa đủ cho sáu, bảy người đi vào một lúc. Nếu chẳng may có xảy ra chuyện bất trắc sẽ không thể đảm bảo nhanh chóng rút quân được.

Mục Lương thấy thế, ý niệm hơi thay đổi, phát huy năng lực gấp đôi, cố gắng mở rộng cửa động ra thêm một chút.

Vệ Cảnh khẽ rùng mình, giơ tay cao, ra hiệu:

- Tiếp tục đi lên.

Rầm rập, rầm rập.

Đội hình Thành Phòng Quân trật tự, tiếp tục tiến bước, ánh sáng màu xanh ngọc bích tỏa ra nhàn nhạt trên đỉnh đầu họ, miễn cưỡng cũng soi rọi được một đoạn đường phía trước.

- Thả Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng ra.

- Dạ.

Quân hậu cần mở chiếc lồng trong tay, thả những con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng ra ngoài, chúng phát sáng và bay vào sâu trong động, soi sáng hoàn toàn con đường phía trước.

Sau khi Vệ Cảnh nhận ra được tình hình tận sâu bên trong động liền xin ý kiến Mục Lương cho thả những con bọ đèn lồng này ra nhằm mục đích chiếu sáng toàn bộ hang động, khiến cho tầm mắt được rõ nét và mở rộng hơn.

- Những con bọ nhỏ này thật kỳ lạ.

Hộ vệ thấp giọng khẽ nói.

Hắn thầm nghĩ, nếu thành Sơn cũng có loại côn trùng như này chiếu sáng thì đời sống cuộc sống chắc chắn sẽ khác đi nhiều.

Sự xuất hiện của những con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng phát sáng đã thu hút sự chú ý của những con Hư Quỷ.

Khặc khặc khặc.

Sáu con Hư Quỷ xuất hiện, lao thẳng về phía Thành Phòng Quân.

- Quân Nỗ, tấn công!

Vệ Cảnh nghiêm mặt hạ lệnh.

Bụp bụp bụp.

Ngay sau đó, hai mươi Quân Nỗ đồng loạt hạ lẫy, nhắm thẳng vào mấy con Hư Quỷ mà bắn nỏ, thành công khiến chúng ngã bổ nhào ra đất.

- Bổ đao.

Vệ Cảnh tiếp tục hạ lệnh.

Thành Phòng Quân cầm trong tay những thanh đao dài, giẫm chân lên trước, hạ đao xuống chém đứt đôi đầu Hư Quỷ.

Vệ Cảnh hài lòng gật đầu, giọng điệu nghiêm túc:

- Tiếp tục tiến lên.

Thành Phòng Quân lại tiếp tục đi, rất nhanh đã đi xuyên qua sơn động vào phía bên trong thành Sơn, cảnh vật u tối, tịch mịch khiến cho người ta cảm giác có thứ áp lực vô hình đè nén.

May mà những con bọ đèn lồng đã nhanh chóng tản ra khắp nơi, chiếu sáng từng mảng đất rộng, đồng thời làm lộ ra chỗ ẩn nấp của những con Hư Quỷ.

Vệ Cảnh ngoái đầu lại nhìn về Mục Lương đang được mấy hộ vệ cao tầng đứng xung quanh bảo vệ.

- Hành động đi, giết hết tất cả lũ Hư Quỷ.

Mục Lương bình tĩnh hạ lệnh.

- Rõ.

Vệ Cảnh cung kính chắp tay thi lễ, sau đó xoay người, cao giọng ra chỉ thị:

- Xông lên, giết sạch Hư Quỷ.

- Rõ!

Thành Phòng Quân đồng lòng hô vang, Quân Xạ tháo cung trên lưng xuống, động tác thành thục cài tên, giương cung, nhắm vào Hư Quỷ bên trong thành Sơn.

Bụp bụp bụp.

Mũi tên đồng loạt bắn ra, tỷ lệ trúng đích đạt 60%, hạ gục khá nhiều Hư Quỷ.

- Cần phải tăng cường huấn luyện Quân Xạ.

Đôi mắt đen láy của Mục Lương hơi lóe lên, rõ ràng là không hài lòng với tỷ lệ bắn trúng mục tiêu này.

Nguyệt Thấm Lan lôi giấy bút ra, im lặng ghi lại vấn đề anh đã nêu.

Thành Phòng Quân hùng dũng càn quét qua từng ngã tư, tiêu diệt gọn ghẽ bọn chúng.

Họ cố gắng chịu đựng sự ghê tởm và cảm giác bí bách, giẫm đạp lên xác chết tiếp tục tiến về phía trước, quyết tâm dẹp yên lũ Hư Quỷ càn quấy.

Ánh mắt Nguyệt Thấm Lan hiện lên vẻ bi ai, thở dài:

- Thật quá bi thảm!

Hồ Tiên nheo mắt. Phần lớn xác chết đều rất thê thảm, nội tạng rơi rớt khắp nơi, chỗ nào cũng có tay chân gãy rụng.

Khặc khặc khặc.

Sự xuất hiện của Thành Phòng Quân đã khiến lũ Hư Quỷ bị kích động, vùng lên mở ra một cuộc tấn công ác liệt.

Bịch.

Quân lính nâng khiên lên chống lại sự tấn công của một con, thanh đao dài đồng thời được vung ra, chém đứt cánh tay khua khoắng loạn xạ của nó

Bụp bụp.

Quân Nỗ cũng đồng loạt tiến công, từng đợt nỏ ào ào bắn ra, cắm thẳng vào người chúng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận