Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1645: Lịch Huyền Vũ

Mục Lương quay đầu hỏi:

- Ngươi biết vì sao Hồng chấp sự sẽ gia nhập vào thành Huyền Vũ không?

- Chắc chắn là ngươi đã đầu độc cô ta rồi.

Trên mặt của Mặc Liên tràn đầy vẻ giận dữ.

- Không, bởi vì linh hồn của bọn họ đều đã được tịnh hóa, không còn là Hắc Ma Pháp Sư nữa.

Mục Lương nhàn nhạt giải thích một câu ngắn gọn.

- Cái gì?

Cơ thể của Mặc Liên lại run lên lần nữa, hoảng sợ nói:

- Không thể nào, linh hồn không cách nào tịnh hóa được!

- Chẳng qua là do ngươi kiến thức thiển cận mà thôi.

Ngôn Băng lạnh nhạt nói.

- Linh Nhi, ra đây đi.

Mục Lương dịu dàng kêu một tiếng.

Trong ánh mắt khiếp sợ của Mặc Liên, giữa phòng đột nhiên xuất hiện một đốm sáng màu xanh, tiếp đó cấp tốc ngưng kết thành hình người.

- Cha, có chuyện gì vậy?

Linh Nhi vừa hiện thân là lập tức nũng nịu bay nhào về phía Mục Lương.

Mục Lương vươn tay tiếp đón Tinh Linh Sinh Mệnh, tùy ý nàng ôm lấy cổ của mình.

- Ta cần ngươi giúp một việc, tịnh hóa linh hồn của cô ta.

Anh giơ cằm lên ra hiệu về phía Mặc Liên, người đang lộ ra vẻ mặt đờ đẫn.

- Vâng.

Linh Nhi ngừng nũng nịu và đập cánh bay đến trước mặt Mặc Liên, sau đó tay nhỏ duỗi ra chạm vào trán đối phương.

Ngay sau đó, Mặc Liên cảm nhận được một cơn đau thấu tim, linh hồn như bị xé nát.

- A ~

Cô ta kêu to thảm thiết, cơ thể không ngừng run rẩy, toàn thân toát mồ hôi lạnh bởi vì quá đau đớn.

- Ta sắp chết sao?

Lúc này trong đầu Mặc Liên chỉ có mỗi một suy nghĩ này.

Cơn đau kéo dài hơn một phút đồng hồ mới biến mất, tinh thần của cô ta có chút hoảng hốt.

Linh Nhi trở lại trước mặt Mục Lương, lộ ra vẻ mặt tranh công, nói:

- Cha, ta đã tịnh hóa xong rồi.

- Đây.

Mục Lương đưa tay ngưng tụ ra một đoàn nguyên tố sinh mệnh.

- Ùm ~~~

Đôi mắt đẹp của Linh Nhi sáng lên, nàng vội ôm nguyên tố sinh mệnh bắt đầu ăn lấy ăn để.

Mục Lương chọc má của Linh Nhi, dặn dò:

- Ngoan, nếu sau này trong thành xuất hiện người có linh hồn bẩn thì ngươi phải nói cho ta biết trước, được chứ?

- Vâng, Linh Nhi nhớ kỹ rồi.

Linh Nhi ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục vùi đầu ăn nguyên tố sinh mệnh.

Mặc Liên chậm rãi lấy lại tinh thần, hiện tại sắc mặt của cô ta rất mỏi mệt và khó coi nhưng trong lòng lại khiếp sợ vô cùng, cô ta phát hiện linh hồn của mình thật sự không còn vẩn đục, giống như được gột rửa.

- Ta không phải là Hắc Ma Pháp Sư nữa sao?

Cô ta lẩm bẩm, đến bây giờ vẫn không thể tin được.

- Dẫn đi.

Mục Lương phất tay, xoay người rồi mang theo Diêu Nhi rời đi.

- Vâng.

Ngôn Băng liếc nhìn Mặc Liên rồi cất bước tiến lên trước, một tay nâng ghế lên rồi mang theo cả Mặc Liên bị trói ở trên đi ra ngoài.

- Ta cũng có thể gia nhập vào thành Huyền Vũ!

Mặc Liên kinh ngạc thốt lên.

- Không cần.

Ngôn Băng lạnh nhạt nói.

- Ta thật sự nguyện ý gia nhập mà!

Mặc Liên vội vàng đảm bảo.

Đôi mắt màu tím của Ngôn Băng híp lại, uy hiếp:

- Ngươi còn nói nhảm nữa thì ta chém ngươi.

-...

Mặc Liên lập tức im lặng, thay vào đó bắt đầu lo nghĩ cho tương lai của mình, chẳng lẽ cô ta phải sinh sống trong tù suốt quãng đời còn lại sao?

Mặc Liên đột nhiên nhớ tới Hồng chấp sự, lúc này cô ta đã rõ vì sao đối phương lại gia nhập vào thành Huyền Vũ, nếu đổi thành người khác thì chắc chắn ai cũng sẽ có lựa chọn tương tự.

Mặc Liên nhỏ giọng hỏi:

- Hắc Phượng Hoàng rất lợi hại, thành chủ của các ngươi chống đỡ được sao?

Ngôn Băng tự tin nói:

- Hắc Phượng Hoàng dám đến, đại nhân nhà ta một đao chém hắn.

Mặc Liên bĩu môi, cô ta cảm thấy Ngôn Băng rất ngông cuồng, chỉ khoác lác bằng miệng là không cách nào đánh thắng được Hắc Phượng Hoàng và những Hắc Ma Pháp Sư khác.

- Tốt nhất là...

Mặc Liên lẩm bẩm một câu.

- Ngươi nói cái gì?

Ngôn Băng lạnh nhạt nhìn đối phương.

Mặc Liên chưa từ bỏ ý định, hỏi:

- Thả ta ra được không?

- Không thể nào.

Ngôn Băng hờ hững đáp.

-...

Mặc Liên đen mặt, cô ta than thở một hơi, sự vui vẻ vì linh hồn được tịnh hóa cũng chậm rãi tiêu tan.

Một bên khác, Mục Lương trở lại thư phòng rồi ngồi xuống, quay đầu nhìn ra cửa sổ, sắc trời đã có chút sáng.

- Trời sắp sáng rồi.

Anh nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.

- Thành chủ đại nhân có muốn ăn sáng trước không?

Diêu Nhi ngoan ngoãn hỏi.

Nếu như Mục Lương muốn ăn sáng thì cô sẽ đến phòng bếp bắt đầu làm việc.

- Không cần, ngươi ngủ thêm một lúc đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Không ngủ, trời gần sáng rồi, ta đi thu thập Nước Mắt Thiên Sứ.

Diêu Nhi mềm mại đáp.

- Đi thôi.

Mục Lương lên tiếng.

Lúc này, tiểu hầu gái mới rời khỏi thư phòng, nàng đi rửa mặt sau đó xoay người đi hậu hoa viên.

Mục Lương ở lại thư phòng, cầm bút hí hoáy viết vẽ gì đó ở trên giấy, mặt trên tràn đầy con số.

Đây là lịch mà anh mới viết ra, đây sẽ là lịch dành riêng cho thành Huyền Vũ.

- Nên thêm ngày lễ gì đây?

Ngón tay của Mục Lương nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Anh đang suy nghĩ có nên chuyển hết ngày lễ ở kiếp trước tới đây hay không, để thành Huyền Vũ cũng có được những ngày lễ trong năm.

Như vậy có thể gia tăng lực ngưng tụ của thành Huyền Vũ, đề cao sự trung thành của mọi người cùng với cho công nhân một chút phúc lợi nghỉ ngơi.

Cuối cùng, Mục Lương chỉ suy nghĩ vài giây thì đã có quyết định.

Anh cầm bút lên rồi viết tên từng ngày lễ vào lịch: giao thừa, tết xuân, lễ tình nhân, tết nguyên tiêu, tết thanh minh, tết Trung thu...

Cót két ~~~

Cửa phòng nghỉ trong thư phòng bị đẩy ra, Hồ Tiên mặc áo ngủ lười biếng duỗi eo đi tới bên cạnh Mục Lương.

- Ngươi đang làm gì vậy?

Cô hỏi một cách quyến rũ.

- Làm lịch Huyền Vũ.

Mục Lương vươn tay ôm cô gái đuôi hồ ly vào lòng, một tay khác tiếp tục viết viết vẽ vẽ trên giấy.

Hồ Tiên nghiêng đầu, chỉ vào trên chữ viết trên giấy rồi hỏi:

- Tết xuân là cái gì?

- Tết xuân là cho thấy một năm mới bắt đầu...

Mục Lương giải thích ngắn gọn và đúng trọng tâm.

Hồ Tiên tò mò hỏi:

- Thì ra là như thế, đây là ngày lễ ở cố hương của ngươi sao?

- Đúng vậy.

Mục Lương gật đầu.

- Vậy lễ tình nhân thì sao?

Hồ Tiên lại hỏi.

- Đây là ngày lễ dành cho các cặp yêu nhau hay vợ chồng, vào ngày này mọi người có thể đưa tặng lễ vật cho nhau để biểu đạt tình cảm của mình...

Mục Lương kiên nhẫn giải thích.

Nghe vậy, đôi mắt màu đỏ của Hồ Tiên sáng lên, nàng cười nói:

- Quả là một ngày lễ thú vị, mà hình như cũng sắp đến rồi phải không?

Mục Lương sửng sốt một chút, sau đó cẩn thận tính toán, đúng là sắp tới rồi.

Anh cười khổ một tiếng nói:

- Ừ, còn có hai ngày nữa.

- Vậy thì đúng lúc quá, chúng ta có thể tuyên truyền một chút, Cửa Hàng Nước Hoa có thể tung ra mẫu nước hoa tình nhân, cửa hàng Vải Và Trang Phục đẩy ra áo đôi, Mỹ Thực Lâu thì có thể ra mắt phần ăn dành cho các cặp tình nhân...

Hồ Tiên hưng phấn nói.

Mục Lương líu lưỡi, suy nghĩ của Hồ Tiên khiến anh rất ngạc nhiên, cô ấy thật sự rất biết cách làm ăn.

- Như thế nào, không được sao?

Hồ Tiên nghi ngờ nhìn Mục Lương.

- Được chứ, ý kiến của ngươi rất tuyệt.

Mục Lương cười một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận