Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 535: Viện Mồ Côi

Bối Đế và Lỵ Lỵ cũng vội vàng đứng dậy, các cô vẫn luôn rất ngưỡng mộ Mục Lương.
Bối Nhĩ Liên ra hiệu với Tứ Trưởng Lão đang mờ mịt ngồi ở phía dưới, khá không tình nguyện đứng lên, đồng thời tò mò quan sát người trẻ tuổi trước mắt.
- Còn trẻ như vậy?
Hắn âm thầm kinh hãi.
Hắn nhìn ra được Mục Lương thật sự trẻ tuổi, mà không phải có thuật trú nhan.
- Ngồi đi.
Mục Lương ôn hòa tiếng nói.
Lúc này, đám người Ốc Đảo mới ngồi xuống.
Bối Nhĩ Liên nhìn về phía anh, trong lòng kinh ngạc, người trẻ tuổi trước mắt dường như trở nên không giống với lúc trước.
Mười ngón tay của cô nắm chặt đặt ở trước người, thành khẩn nói:
- Các hạ Mục Lương, lần này tới thăm vì buổi thảo luận hợp tác lần trước.
- Ừm, đồ được mang đến là có thể bắt đầu rồi.
Mục Lương mỉm cười.
- Ta sẽ cho người đưa thảo dược tới.
Bối Nhĩ Liên hiểu rõ.
Đây là đối phương đang nhắc nhở cô chuyện thảo dược.
Mục Lương cho phép Ốc Đảo làm nghiên cứu cây xanh ở trong thành, nhưng đối phương muốn dùng chung thảo dược với họ.
- Ta sẽ cho người đi theo ngươi lựa chọn.
Mục Lương bình tĩnh nói.
Đông đông đông...
Anh cong tay nhẹ nhàng gõ thành ghế, mỗi một lần gõ đều như đập dồn dập lên tim của hai vị trưởng lão.
Đây là Mục Lương đang thi triển năng lực Cộng Hưởng của Trùng Cộng Hưởng.
Bối Nhĩ Liên lập tức cảm thấy hô hấp tắc nghẽn, tiết tấu tim đập chịu khống chế của Mục Lương.
- Có thể.
Động tác của cô cứng ngắc gật đầu.
- Thật đáng sợ.
Ánh mắt Tứ Trưởng Lão lộ vẻ ý sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen thui kia của Mục Lương.
- Hợp tác vui vẻ.
Động tác trên tay anh dừng lại, cười ôn hòa.
- Hợp tác vui vẻ.
Bối Nhĩ Liên miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười.
Anh chuyển lời hỏi:
- Đúng rồi, đưa những đứa trẻ kia tới chưa?
- Đưa tới rồi, chúng đang ở bên ngoài thành.
Bối Nhĩ Liên bưng trà nóng trước mắt lên nhấp một ngụm, thể xác và tinh thần lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
- Ừm, ta đã xây một Viện Mồ Côi ở ngoại thành, để bọn nhỏ ở đó đi.
Mục Lương bình tĩnh nói.
- Cảm ơn.
Bối Nhĩ Liên đứng lên, trịnh trọng thi lễ một cái.
Mặc dù, cô không biết Viện Mồ Côi là cái gì, nhưng trong lòng vẫn rất cảm kích anh.
- Tiếp theo nói chuyện công việc của bọn nhỏ sau này.
Mục Lương thản nhiên nói.
Một số lời phải sớm nói rõ ràng mới được, dù sao trước đó chỉ đơn giản là bàn bạc một vài nội dung hợp tác, lần này có thể nói chuyện kỹ càng.
- Công việc?
Bối Nhĩ Liên và Tứ Trưởng Lão lập tức nhíu mày lại.
- Viện Mồ Côi sẽ cung cấp miễn phí nhà ở, miễn phí nước, miễn phí thức ăn, cùng với miễn phí dạy biết chữ cho bọn nhỏ.
Mục Lương ngồi thẳng người, mười ngón tay giao nhau đặt ở mặt bàn, thản nhiên nói:
- Những chính sách miễn phí trên đây, bọn nhỏ sẽ được hưởng đến khi mười sáu tuổi mới thôi.
Bối Nhĩ Liên đặt tay lên mặt bàn, không nghe ra có chỗ gì không tốt hoặc có lẽ chuyện này căn bản chính là một chuyện tốt to lớn.
- Sau khi tròn mười sáu tuổi, bọn họ cần làm việc cho thành Huyền Vũ, ở Viện Mồ Côi bao nhiêu năm thì làm việc bấy nhiêu năm.
Mục Lương nói xong, mỉm cười nói:
- Trong lúc bọn hắn đi làm vẫn sẽ cung cấp nhà ở và nước miễn phí.
Trẻ con lớn lên ở Trại Mồ Côi lại làm việc thêm mấy năm, có nhà ở và nước miễn phí, đến lúc đó thực sự sẽ có người đồng ý rời đi sao?
Thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, được bao nhiêu thì phải báo đáp lại bấy nhiêu.
Hơn nữa, công việc cũng có thể lấy được tiền lương, cũng không phải cho bọn hắn làm không công.
Tam Trưởng Lão và Tứ Trưởng Lão sửng sốt một chút, hai người liếc nhau, cân nhắc lợi và hại trong đó.
Hiện tại, bọn hắn mới phát hiện cũng không có lựa chọn nào khác.
Những đứa trẻ kia không đưa tới thành Huyền Vũ, Ốc Đảo cũng không nuôi nổi, nếu tiếp tục đợi ở chỗ bọn hắn rất có thể sẽ chết đói hoặc bị ném bỏ.
- Có thể.
Bối Nhĩ Liên thở dài, gật đầu đồng ý.
Khóe miệng Mục Lương nhếch lên, dịu dàng nói:
- Hồ Tiên, dẫn đám người Ly Nguyệt đón bọn trẻ đến đây đi.
- Được.
Ánh mắt Hồ Tiên sâu kín, cô còn muốn đi xem tập luyện kịch bản đó.
Qua ngày hôm nay, cô sẽ không có cơ hội đi xem tập luyện nữa.
Ngày mai, Tiểu Huyền Vũ sẽ đến thành Tương Lai, Phố Buôn Bán lại trở nên náo nhiệt, cô phải ở lại quản lý Phố Buôn Bán.
Bối Nhĩ Liên đứng lên, đột nhiên nói:
- Các hạ Mục Lương, Lỵ Lỵ và Mễ Á sẽ ở lại chăm sóc những đứa trẻ kia.
- Có thể.
Mục Lương liếc nhìn Miêu Nữ một cái, gật đầu đồng ý, nếu như cô gái tai thỏ biết sẽ vui vẻ cả ngày.
- A, có thật không?
Lỵ Lỵ trừng lớn đôi mắt màu xanh sẫm, nàng tạm thời bị quyết định của Tam Trưởng Lão làm cho kinh sợ.
- Không muốn?
Bối Nhĩ Liên liếc nàng một cái, tùy ý nói:
- Vậy ta để cho những người khác tới.
- Không không không, ta muốn ở lại.
Lỵ Lỵ vội vàng xua tay, sự vui mừng trong đáy mắt sắp không che giấu được.
Mễ Á chớp chớp đôi mắt màu đỏ, đây là nhận nhiệm vụ làm bảo mẫu sao.
- Tam Trưởng Lão, còn ta thì sao?
Lan Đế phồng miệng, đôi mắt màu nâu chớp chớp, tràn ngập cực kỳ hâm mộ.
Bối Nhĩ Liên giơ tay lên gõ xuống cái trán của Lan Đế, cười mắng:
- Ở Phố Buôn Bán sẽ mở ra Điểm Liên Lạc, ngươi đi tới nơi đó.
- Hì hì... Tam Trưởng Lão là tốt nhất.
Lan Đế hoan hô một tiếng, to gan ôm Tam Trưởng Lão.
- Nha đầu thối, buông tay cho ta.
Sắc mặt Bối Nhĩ Liên nghiêm nghị, cứng rắn ra vẻ nghiêm khắc.
- Ta sai rồi.
Lan Đế dứt khoát nhận sai, chỉ là nụ cười trên mặt vẫn không thu lại.
Tứ Trưởng Lão bĩu môi, không có phản đối.
Bên ngoài Úng Thành.
Hồ Tiên, Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na dẫn theo mười sáu tên hộ vệ Khu Vực Trung Ương, các cô phụ trách đi đón những đứa trẻ đến từ Ốc Đảo.
Đồng hành còn có đám người Vưu Phi Nhi và cô gái tai mèo, cô gái mơ hồ đi theo là vì lựa chọn thảo dược của Ốc Đảo.
Mễ Á kéo tay Bối Nhĩ Liên, hỏi:
- Sư phụ, Ốc Đảo sẽ dừng lại ở thành Huyền Vũ bao lâu?
- Đợi chút nữa đưa những đứa trẻ này xuống, Ốc Đảo sẽ rời khỏi.
Bối Nhĩ Liên vỗ tay Mễ Á.
- Nhanh như vậy sao?
Lan Đế ngạc nhiên, mới vừa tới thành Huyền Vũ không bao lâu, làm sao lại muốn rời khỏi rồi?
- Ngốc.
Lỵ Lỵ đảo cái đẹp mắt khinh thường.
- Cái gì đó!
Lan Đế bĩu môi.
Lỵ Lỵ hất cằm, giải thích:
- Ngày mai, thành Huyền Vũ sẽ đến thành Tương Lai, mà Ốc Đảo chúng ta không thích hợp xuất hiện ở trước mắt mọi người, nên rời đi càng sớm càng tốt.
- Đúng thế.
Bối Nhĩ Liên nhẹ giọng đáp lời.
Chưa có người biết Ốc Đảo tồn tại, ý nghĩa tồn tại của Ốc Đảo chính là điều tra tất cả mọi thứ có liên quan đến cây xanh.
- Hóa ra là như vậy.
Lan Đế đã hiểu ra.
Đám người đi qua Úng Thành và Phố Buôn Bán, tới bên ngoài Sơn Hải Quan, phía trên bầu trời chính là Ốc Đảo đang lơ lửng.
- Đây chính là Ốc Đảo.
Vưu Phi Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ốc Đảo tồi tàn, chốc lát im lặng ngưng nghẹn.
Cô nhỏ giọng thầm thì:
- Thật là tồi tàn, thực sự không biết có bị gió thổi tan ra thành từng mảnh không?
Da mặt Tứ Trưởng Lão giật giật, mở miệng mà không nói nên lời phản bác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận