Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1817: Cuộc Thi Viết Chữ Đẹp



Nguyệt Thấm Lan nín cười, những tờ giấy này cô đều nhìn qua một lần, biết nội dung như thế nào. Hơn mười phút phía sau, Mục Lương thả tờ giấy xuống, giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương.

- Bạn học Tiền Lần, bảo hắn trong vòng mười ngày phải luyện chữ đẹp hơn....

Anh nhếch mép một cái nói. Tiểu Lần chính là chủ nhân tờ kiểm điểm đầu tiên, chữ viết tay như gà bới.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Lan nín cười gật đầu một cái.

Mục Lương gõ ngón tay lên bàn một cái nói:

- Còn mấy bạn học Lý Bạch Nguyệt, Chi Phơ, Lý Nại, viết bản kiểm điểm lạc đề, nội dung chệch hướng quá lớn, bảo các cô bé viết lại lần nữa.

- Vâng, còn gì nữa không?

Nguyệt Thấm Lan cầm lấy cuốn sổ, ghi lại.

- Những bản kiểm điểm còn lại, một ngày một phần, đăng trên báo chí, để cảnh tỉnh những đứa trẻ khác.

Mục Lương tiếp tục nói.

Anh tuyệt đối phải giảm thiểu hiện trạng bạo lực học đường, tránh cho một vài đứa bé lưu lại lịch sử đen tối. Mấy đứa trẻ đều là trụ cột đời tiếp theo của thành Huyền Vũ, không thể xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.

- Ta biết rồi!

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã lên tiếng.

Mục Lương nói:

- Giấy kiểm điểm phải viết lại thì để Y Lệ Y xem trước rồi mới đưa ta.

Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa nói:

- Ta sẽ nói với cô ấy một tiếng.

Mục Lương nhìn cô cười ra tiếng, đột nhiên nói:

- Tổ chức cuộc thi chữ đẹp, khích lệ bọn họ chữ viết tốt.

Văn hóa là truyền thừa tinh thần rất quan trọng, mà trong đó văn tự là thứ quan trọng nhất.

Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ một chút, đôi hai mắt sáng lên:

- Cái chủ ý này hay.

Mục Lương tiếp tục nói:

- Phần thưởng cho giải nhất là 500 đồng Huyền Vũ, giải nhì thưởng cho 300 đồng Huyền Vũ, giải ba thưởng 200 đồng Huyền Vũ, từ thứ hạng bốn đên mười, đều thưởng 100 đồng Huyền Vũ.

- Ừm, quyết định như vậy.

Nguyệt Thấm Lan mở cuốn sổ, viết thật nhanh.

- Cuộc thi định năm ngày sau, mấy ngày nay để cho bọn họ luyện chữ cho tốt.

Mục Lương nói thêm.

Nguyệt Thấm Lan giật mình nói:

- Năm ngày, hình như hơi gấp?

- Vậy mười ngày đi.

Anh thuận miệng sửa lại thời gian.

- Ừm, mười ngày không dài cũng không ngắn, muốn thắng cuộc thi giành tiền thưởng, cũng phải bỏ thời gian luyện chữ.

Nguyệt Thấm Lan cười duyên nói.

- Vậy phải xem bọn họ có nguyện ý bỏ công sức hay không?

Mục Lương rủ mắt xuống.

Anh biết các thành dân thường nghĩ như thế nào, dưới cái nhìn của bọn họ, chữ có thể đọc hiểu là được, không cần thiết viết thật đẹp, có võ thuật rồi, không bằng ngủ thêm một lát.

Mục Lương nhìn nữ nhân ưu nhã, dặn dò:

- Nói cho bọn hắn biết, chữ viết đẹp, thành tích học tập tốt, về sau tìm việc làm sẽ dễ dàng hơn, lương bổng cũng sẽ càng cao.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Lan nhịn cười gật đầu, đây là anh bị “chữ xấu” làm cho phát cáu.

……………

Khu Trung Ương, bên trong cung điện.

Ngải Lỵ Na với các người làm ngồi chung với nhau, đang luyện chữ.

- Tiểu thư Ngải Lỵ Na, tư thế cầm bút không đúng, nếu cầm như thế này, chữ viết ra mới có thể đẹp.

Tiểu Mật tay bắt tay dạy thiếu nữ tóc hồng cách cầm bút đúng.

- Luyện chữ thật là khó.

Ngải Lỵ Na nghệt mặt ra.

Tuy bình thường, cô viết du ký mạo hiểm, nhưng chữ không đẹp lắm, dùng lời Mục Lương mà nói, miễn cưỡng có thể xem được.

Chữ thiếu nữ tóc hồng vốn bình thường, sau đó lại có kỹ thuật in ấn, không cần chính cô ta viết tay du ký mạo hiểm đi bán, thế nên chữ viết càng ngày càng xấu.

Tiểu Mật chăm chú nói:

- Thực ra không khó, vừa mới bắt đầu thì chú ý một chút, sau này sẽ thành thói quen, chữ viết sẽ đẹp hơn.

Cô thân là hầu gái cung điện, bình thường ngoại trừ xử lý việc vặt của cung điện, còn phải huấn luyện cùng phát triển bản thân, luyện chữ cũng là một trong những phần huấn luyện thường ngày.

- Phần tiền thưởng này thật không dễ kiếm.

Ngải Lỵ Na vểnh miệng, cầm bút máy tiếp tục luyện chữ. Cô muốn tham gia cuộc thi chữ đẹp, tốt nhất là lấy được tiền thưởng.

- Ngải Lỵ Na, ngươi ở đây làm gì?

Ngôn Băng đi vào cung điện, thấy các cô gái đang tụ tập, nghi ngờ gỏi.

- Ta đang luyện chữ.

Ngải Lỵ Na cũng không ngẩng đầu lên đáp lại một câu.

- Ừ, nhưng tại sao phải luyện chữ?

Ngôn Băng nhăn chân mày.

Lần này, Ngải Lỵ Na ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nói:

- Ta muốn tham gia cuộc thi viết chữ, lấy tiền thưởng.

- Tiền thưởng bao nhiêu?

Ngôn Băng hỏi.

- Giải nhất 400 đồng Huyền Vũ, trong top 10 cũng có một trăm đồng Huyền Vũ.

Ngải Lỵ Na vui vẻ nói.

Ngôn Băng không hiểu hỏi:

- Ngươi không thiếu tiền, sao lại vì tiền thưởng mà luyện chữ?

Thân là đội trưởng Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, lương bổng mỗi tháng, tiền thưởng cộng lại, đều có 1000 đồng Huyền Vũ. Sau khi thành Huyền Vũ vào Đại Lục Mới, lương bổng mỗi tháng của các cô đều được điều chỉnh lại.

- Ta rất nghèo.

Ngải Lỵ Na bĩu môi.

Khóe mắt Ngôn Băng giật một cái, cạn lời:

- Ngươi còn có hoa hồng của việc bán sách, sao lại nghèo được?

Một bản du ký mạo hiểm mà thành Huyền Vũ bán đi, thiếu nữ tóc hồng đều được chia hoa hồng, cho nên cô ấy mới là người giàu có nhất trong đám người Ly Nguyệt.

- Có ai ghét nhiều tiền đâu?

Ngải Lỵ Na nhún vai.

Hôm nay, cô được nghỉ, khi biết sẽ có cuộc thi chữ đẹp, liền chuẩn bị tham gia.

Trên thực tế, là mấy hôm trước nàng đưa du ký mạo hiểm mới viết cho Mục Lương xem, nội dung được khen hay, chữ lại bị phê bình, chiếm được đánh giá “Miễn cưỡng có thể đọc”.

- Vậy chúc ngươi nhiều may mắn.

Ngôn Băng không nói nữa, ném câu nói tiếp theo rồi đến thư phòng.

Xưởng # đã bắt đầu vận hành, cô phải báo cáo công việc.

- Tiếp tục.

Ngải Lỵ Na vùi đầu, tiếp tục luyện chữ. Cô luyện từng nét chữ, ép buộc mình phải luyện tập.

Xẹt xẹt~~~

Sau năm phút, cô viết xong đoạn văn đầu tiên, số lượng từ không hơn một trăm, rồi khoe khoang đưa cho tiểu hầu gái:

- Nhìn đi, làm sao rồi, có tiến bộ gì không?

Tiểu Mật chăm chú nhìn, lập tức trầm mặc một hồi lâu.

- Làm sao, quá đẹp?

Ngải Lỵ Na chớp chớp con ngươi hồng nhạt.

- Tiểu thư Ngải Lỵ Na, đây là chữ của thành chủ đại nhân.

Tiểu Mật lấy chữ viết của Mục Lương đưa trước mặt Ngải Lỵ Na.

Ngải Lỵ Na cúi đầu nhìn một cái, Mục Lương viết rất chỉnh tề, nét chữ dọc ngang đều là chuẩn mực.

Cô nhìn chữ mình vừa viết, sau đó nhào nặn tờ giấy, mặt dài ra nói một tiếng.

- Do chữ ta viết vẫn quá xấu à?

Ngải Lỵ Na buồn khổ nói.

- Luyện nhiều thêm là được.

Tiểu Mật tận tình khuyên bảo nói.

- Ừm.

Ngải Lỵ Na thở sâu, cầm bút tiếp tục luyện chữ.

Lúc Ngôn Băng từ thư phòng đi ra, thấy thiếu nữ tóc hồng ngồi dưới đất, vùi đầu ghé vào bàn thấp nhỏ chăm chỉ luyện chữ.

Cô đi lên trước, không phiền Ngải Lỵ Na viết chữ, yên lặng nhìn một hồi lâu.

- Ngươi viết xấu quá.

Cô mặt không thay đổi bình luận.

- Cái gì đó, ngươi viết đẹp sao?

Ngải Lỵ Na bất mãn hét lên.

Ngôn Băng bình tĩnh nói:

- Chắc dễ nhìn hơn chữ ngươi.

- Vậy ngươi viết đi.

Ngải Lỵ Na chuyển bút chì tới trước, dáng vẻ như muốn thấy Ngôn Băng lúng túng. Thiếu nữ tóc tím nhận bút chì, viết qua vài chữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận