Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 845: Thành Chủ Đại Nhân, Ngươi Thích Mục Lương Các Hạ?



Tố Cẩm ngước mắt nhìn Ưng Lửa dưới Mục Lương, đáy mắt hiện lên tia không muốn, ôn nhu hỏi:

- Mục Lương các hạ, ngày hôm nay ngươi phải rời khỏi sao?

- Ừm.

Mục Lương lạnh nhạt gật đầu.

Tố Cẩm thở dài luyến tiếc, Mục Lương vừa đi, sẽ không có ai dạy thư pháp và tranh thuỷ mặc cho cô nữa.

- Ý nghĩa của thư pháp là luyện nhiều viết nhiều, chịu khó mới có thể có tiến bộ.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Vâng, sư phụ.

Tố Cẩm dịu dàng cười đáp.

- Ôi chao, sư phụ?

Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ duyên dáng kêu to.

Các cô gái đồng loạt quay đầu nhìn Mục Lương, trong các đôi mắt xinh đẹp của bọn họ lóe lên ánh sáng bát quái.

- Khụ khụ...

Mục Lương ho khan hai tiếng, bất đắc dĩ giải thích:

- Cô ấy đang đùa.

- Hiểu, chúng ta đều hiểu.

Nguyệt Phi Nhan khẽ nâng chiếc cằm nhỏ ngân dài lời mình.

-...

Đuôi lông mày của Mục Lương run một cái, coi nhẹ lời trêu ghẹo của các cô.

Anh quay đầu lại cười nói:

- Lên thôi, chuẩn bị cất cánh.

- Vâng.

Đám người Nguyệt Phi Nhan lên tiếng, xoay người đạp vào cầu thang lưu ly trở lại bên trong khoang thuyền lưu ly.

- Sự an toàn của căn cứ trung chuyển phải xin nhờ các hạ rồi.

Khuôn mặt Mục Lương nghiêm túc nói.

Tố Cẩm nhoẻn miệng cười, tao nhã nói:

- Sư phụ yên tâm, ta sẽ chú ý căn cứ trung chuyển.

- Về sau nếu có cơ hội, các hạ có thể tới thành Huyền Vũ, ta sẽ dạy thư pháp cho ngươi.

Mục Lương nói câu khách sáo.

Tố Cẩm nghe vậy thì đôi mắt đẹp của cô sáng lên, dịu dàng nói:

- Không bằng ta tới thành Huyền Vũ ngay bây giờ!

- Thành Chủ Đại Nhân?

Bạch Ngọc giật mình, biểu cảm 'Ngài đang nói đùa'.

- Ta đang nghiêm túc.

Khóe môi Tố Cẩm nhếch lên nói.

Mục Lương cũng ngẩn người, nữ nhân trước mắt quá cố chấp với thư pháp.

Sau một khắc.

- Phốc...

Tố Cẩm che miệng cười khẽ, thản nhiên nói:

- Được rồi, ta đùa đó.

- Phù...

Bạch Ngọc là người thở phào đầu tiên, có cảm giác mình đã bảo vệ được ‘Bảo bối’ nhà mình.

Mục Lương cười nhạt một tiếng, xoay người trở về máy bay.

Du du...

Ưng Lửa ngửa mặt lên trời hót, đập cánh bay lên trời như diều gặp gió bay vào trong tầng mây.

Đôi mắt đẹp của Tố Cẩm di chuyển, cảm thán:

- Mục Lương, hắn là người tài năng nhất mà ta từng gặp.

Lông mi nhỏ dài của Bạch Ngọc run run, ngạc nhiên hỏi:

- Thành chủ đại nhân, ngươi thích Mục Lương các hạ?

- Ta chỉ thưởng thức.

Tố Cẩm nhếch khóe môi, ưu nhã xoay người trở về thành Tấn Nguyên.

Bạch Ngọc nhìn chăm chú vào bóng lưng ưu nhã của Tố Cẩm, thấp giọng nỉ non:

- Cứ tiếp tục như vậy thì thành Tấn Nguyên phải đổi thành chủ thôi...

Cô ta thấy nếu Mục Lương ở lại nhiều thêm vài ngày, nói không chừng thành chủ nhà mình biết bỏ thành Tấn Nguyên xuống để chạy với đối phương rồi

...

Trên tầng mây, Ưng Lửa vỗ cánh với tốc độ cao nhất để bay về phía trước.

Ba căn cứ trung chuyển đã xây xong, thành Phòng Quân và một đám nhân viên bán hàng đều ở lại, chỉ có đám người Mục Lương trở về.

Đã không có các loại vật tư, áp lực của Ưng Lửa giảm bớt 99% nên tốc độ bay nhanh hơn. Bên trong khoang thuyền lưu ly, anh ngồi dựa trên ghế sa lon. Đám người Nguyệt Phi Nhan ngồi xuống bên cạnh anh.

Vẻ mặt Mục Lương thản nhiên, nhàn nhã uống trà Tinh Thần.

Ngải Lỵ Na nghiêm mặt, nghiêm túc nói:

- Thành chủ đại nhân, rất có thể nữ nhân kia thích ngươi.

- Ừm, ta cũng biết là như vậy.

Hổ Tây gật đầu đồng ý.

- Ánh nhìn của nữ nhân kia khi nhìn Mục Lương đại nhân rất nóng bỏng.

Ngải Lỵ Na nhíu mày, đôi mắt màu hồng nhạt của cô lóe lên vẻ nhìn xa trông rộng.

- Hở? Sao các ngươi nhìn ra được?

Trong mắt Nguyệt Phi Nhan đầy kinh ngạc hỏi.

- Cảm nhận được.

Hổ Tây ngây thơ nói.

- Ừm, không sai, chính là cảm nhận được.

Ngải Lỵ Na đáp lại một tiếng.

Ly Nguyệt tháo nón an toàn xuống, đôi mắt màu trắng bạc ngắm Mục Lương một chút, sau đó yên lặng dời đi.

- Các ngươi quá rảnh rỗi.

Khóe mắt của Mục Lương giựt giựt.

Anh đang suy nghĩ có nên tìm cho các cô vài chuyện để làm không, để họ không quá rảnh rỗi mà trêu đùa anh.

Theo thời gian chung đụng giữa đám người càng ngày càng dài, các cô ở chung với Mục Lương đã không còn cẩn thận nữa, đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Ong ong.

Cánh Trùng Cộng Hưởng nhanh chóng di chuyển, nó lảo đà lảo đảo bay đến trước mặt Mục Lương.

Các cô gái thấy thế liền an tĩnh lại, biết là có chuyện phải nhận điện thoại ngay lập tức.

- Kết nối đi!

Mục Lương dùng âm thanh trong trẻo để hạ lệnh.

Ong ong.

Tiếng ong ong dừng lại.

Giọng nói mềm mại của Mễ Nặc vang lên:

- Mục Lương, ngươi nghe được không?

Mục Lương ôn nhu mở miệng:

- Nghe được, ngươi nói đi.

- Mục Lương, ngày hôm qua ta bận làm việc.

Trong giọng nói của Mễ Nặc có sự vui vẻ hơn rất nhiều.

- Ta đã nghe qua.

Mục Lương cười không thành tiếng.

- Mục Lương, ta phải tập luyện với kịch bản, kịch bản mới đã tập luyện xong, chờ ngươi trở về kiểm tra.

- Đúng rồi, ta còn thu hoạch rất nhiều hạt sen, đều dùng hộp lưu ly để cất giữ.

-...

Mễ Nặc chậm rãi báo cáo từng chuyện một, tuy đều là một vài việc nhỏ, nhưng nghe từ trong miệng của thiếu nữ tai thỏ thì thú vị hơn nhiều.

- Ta sẽ trở về vào ngày mai.

Mục Lương ôn hòa nói.

Mễ Nặc dừng nói, ngay sau đó hưng phấn nói:

- Thật sao?

- Ừm, hiện tại, ta đang trên đường trở về.

Mục Lương dịu dàng đáp.

Mễ Nặc vui vẻ ra mặt hỏi:

- Căn cứ trung chuyển đều đã xây xong sao?

Mục Lương hạ giọng đáp:

- Ừm, ba tòa đã xây xong, tòa thứ tư sẽ xây sau.

- Vậy thì ta chờ ngươi trở lại.

Giọng của Mễ Nặc trong trẻo.

- Ngoan.

Mục Lương ôn nhu gật đầu.

Cúp điện thoại, Trùng Cộng Hưởng đập cánh rời khỏi.

Gào gào.

Quái thú Thao Thiết vừa tỉnh ngủ, há to miệng nói bi bô gào lên.

- Biết rồi, cho ngươi ăn ngay đây.

Mục Lương cười khẽ, đưa tay khoác lên đỉnh đầu Thao Thiết, cho nó ăn 100 điểm tiến hóa.

Thao Thiết hài lòng chép miệng ba cái, lại một lần nữa nhắm mắt ngủ.

- Ăn no liền ngủ, ngủ đủ thì dậy ăn, quá thoải mái.

Hổ Tây tiến lên phía trước, đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc quai hàm Thao Thiết.

Gào gào.

Thao Thiết bất mãn mở một con mắt, không thèm nhìn thiếu nữ tóc cam, xoay người ngủ tiếp.

Ly Nguyệt nghiêng đầu hạ giọng hỏi:

- Mục Lương, sau khi trở về thành Huyền Vũ, chúng ta phải tới vùng Nước Mặn sao?

- Ừm, nhưng phải đợi phi thuyền vận chuyển được chế tạo trước, sau đó tới thành Bắc Hải.

Mục Lương bình tĩnh đáp.

- Đã lâu không tới thành Bắc Hải.

Hổ Tây nói thầm.

Cô đã đi tới thành Bắc Hải một lần, đó là vì nhiệm vụ treo thưởng, giúp chủ thuê tìm một đồ vật, kết quả không tìm thấy gì.

- Ôi chao, sau này ngươi muốn đi tới vùng biển sao ?

Đôi mắt đẹp của Hạ Lạc lóe lên ánh sáng, đáy mắt tràn đầy chờ mong.

Cô từng nghe về vùng nước mặn nên lại càng thêm tràn ngập tò mò với vùng biển bát ngát chưa từng biết.

- Đúng vậy.

Mục Lương thuận miệng nói.

- Xông lên, dùng hết lực tiến về phía trước.

Nguyệt Phi Nhan bị kích động phất tay hô.

Cô rất nhớ thành Huyền Vũ, nhớ tới giường lớn thoải mái như trên cao nguyên, còn có bồn tắm rộng lớn trong phòng.

Mục Lương mỉm cười nói:

- Nhanh hơn nữa thì phải bay gần ba ngày mới có thể đến thành Ngự Thổ.

- ………. Ba ngày sao?

Nguyệt Phi Nhan cúi đầu.

Cô mất hứng vài giây, sau đó lấy lại cực kỳ tinh thần hô:

- Chúng ta tới đó đánh bài đi!

- Được.

- Ừm, ý kiến không tồi.

- Ta cũng muốn chơi.

- …

Trong khoang lưu ly vang lên từng câu đồng ý....

Bạn cần đăng nhập để bình luận