Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2044: Hắn Đang Tỏ Tình Với Ta Sao?



Hi Bối Kỳ thanh thúy hỏi:

- Ừm, ở Quân Doanh có chuyện gì không?

- Không có, mọi việc đều rất tốt.

Tát Nhạc Phân nghiêm túc báo cáo.

Hi Bối Kỳ gật đầu nói:

- Vậy là tốt rồi, ta trở về khu Trung Ương, ngày mai lại tới.

- Vâng.

Tát Nhạc Phân giơ tay nghiêm chào.

Cô gái Ma Cà Rồng xoay người bay lên không trung, phi nhanh về phía khu Trung Ương.

- Vù vù vù ~~~

Hơn nửa giờ sau Hi Bối Kỳ mới nhìn đến tán cây của Trà Thụ Sinh Mệnh.

- Quá lớn, nếu không dùng linh khí thì phải bay hơn một tiếng.

Cô nói thầm một câu.

Đôi giày mà cô gái Ma Cà Rồng đang mang là linh khí mà Mục Lương tặng, có thể gia tăng tốc độ bay, tối đa là gấp tám lần.

Hơn mười phút sau, Hi Bối Kỳ đáp xuống tầng tám, đôi mắt đỏ ngòm biến trở về màu vàng kim.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Tiểu thư Hi Bối Kỳ đã trở về rồi.

Vệ Ấu Lan tiến tới chào hỏi.

- Mục Lương có ở cung điện không?

Hi Bối Kỳ thanh thúy hỏi.

Vệ Ấu Lan mỉm cười đáp:

- Ngài ấy đang ở trong thư phòng.

- Tốt, ta đi tìm ngài ấy.

Hi Bối Kỳ kích động chạy vào cung điện, bước nhanh tới thư phòng.

- Cộc cộc cộc ~~~

Hi Bối Kỳ hô to:

- Mục Lương, ta đã trở về rồi đây!

- Vào đi.

Trong giọng nói của Mục Lương mang theo ý cười.

Lúc này, cô gái Ma Cà Rồng mới đẩy cửa bước vào, nhìn thấy anh ngồi ở sau bàn làm việc, khóe miệng cô lập tức cong lên.

- Mọi việc thế nào rồi?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

Hi Bối Kỳ có chút thẹn thùng mà nhìn khắp nơi, miệng lại lanh lẹ nói:

- Hàng hóa đều an toàn vận chuyển đến căn cứ trung chuyển, ngươi cứ yên tâm đi.

Sau khi lại hấp thu một giọt máu của Mục Lương thì cô cảm thấy có chút khó khống chế dục vọng của mình.

- Ý của ta là chuyện ở thành Dạ Nguyệt.

Mục Lương mỉm cười nói.

Hi Bối Kỳ bĩu môi, khoa tay múa chân nói:

- Thành Dạ Nguyệt không có chuyện gì lớn nha, lão tổ đã trở về, Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão đều cười toe toét đến tận mang tai.

Mục Lương buồn cười mà hỏi:

- Bọn họ không làm khó dễ ngươi à, bảo ngươi lưu lại hay gì đó?

Hi Bối Kỳ phách lối nói:

- Có nha, nhưng ta không muốn, ta là người của thành Huyền Vũ, ở lại thành Dạ Nguyệt làm gì chứ?

Cô lải nhải không ngừng nghỉ, kể lại những gì mình nghe và thấy dọc đường đi cho Mục Lương, nói tường tận việc Hi Đức Vưu Kỳ đi “thăm hỏi” gia tộc Lộ Phát và gia tộc Mặc Nghi.

Ánh mắt của anh lóe lên, ôn hòa hỏi:

- Sau này ngươi không trở về đó nữa à?

- Nếu không có việc lớn thì ta sẽ không trở về, đã có lão tổ ở đó rồi.

Hi Bối Kỳ thanh thúy nói.

- Ừm, thành Huyền Vũ mãi là nhà của ngươi.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, chứng minh anh không có nhìn lầm người, Hi Bối Kỳ vẫn là hướng về thành Huyền Vũ.

- Nếu không có chuyện khác thì ta đi thay quần áo một chút.

Hi Bối Kỳ giơ tay lên ra hiệu về cửa thư phòng.

- Đi đi.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

Lúc này, Hi Bối Kỳ mới rời đi thư phòng, khi cửa phòng đóng lại, gương mặt xinh đẹp của cô dần dần ửng hồng.

Cơ thể của cô đã hấp thụ hoàn toàn giọt máu trước đó của Mục Lương, chậm nhất là một tháng thì cô có thể tiếp tục uống thêm một giọt máu mới.

- Ý của Mục Lương vừa rồi là muốn ta vẫn luôn ở lại đây sao?

Hi Bối Kỳ cắn môi dưới, lỗ tai càng ngày càng đỏ.

Chẳng lẽ Mục Lương cũng thích ta?

Cô không khỏi giật mình bởi suy nghĩ này, vội vã xoay người lại nhìn về phía cửa thư phòng, chỉ trong vòng vài hơi thở đã tưởng tượng ra đủ thứ.

- Hắn nói thành Huyền Vũ MÃI là nhà của ta, mà đây cũng là nhà của Mục Lương…. Vậy có nghĩa nơi này là nhà của chúng ta.

Khuôn mặt của Hi Bối Kỳ càng ngày càng đỏ.

- Hắn đang tỏ tình với ta sao?

Bước chân của cô bỗng dưng nhẹ nhàng hơn nhiều, chịu ảnh hưởng bởi giọt máu của Mục Lương trong cơ thể, hiện tại suy nghĩ của cô đều liên quan đến đối phương.

………..

- Đông đông đông ~~~

Chuông Huyền Vũ bị gõ vang tám lần, tiếng chuông quanh quẩn khắp đường phố Chủ Thành.

Dụ Tử cưỡi xe đạp trên đường cái, cô chuẩn bị đến Siêu Thị Huyền Vũ mua chút nguyên liệu nấu ăn, tối nay làm vài món ngon cho con gái.

Ngày mai, Trình Tiếu sẽ được nghỉ một ngày, tối hôm nay sẽ trở về từ Học Viện Ma Pháp.

Dụ Tử rất nhớ con gái, không nhịn được than nhẹ một tiếng:

- Một tháng không gặp, không biết Tiếu Tiếu có bị đói đến gầy hay không?

Cô quyết định hôm nay mua thêm chút đồ ăn, buổi tối làm một bàn cơm phong phú để tẩm bổ con gái một chút.

Khi Dụ Tử đi tới quảng trường Chủ Thành thì phát hiện quảng trường vốn dĩ người đến người đi đông đúc bây giờ lại không có một bóng người, tất cả mọi người đều đi vòng qua bên cạnh.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Dụ Tử kinh ngạc nói.

Nhân viên bán hàng ở tiệm bánh bao bên cạnh nghe vậy, hỏi:

- Ngươi không đọc báo hôm qua sao?

- Không có, mấy ngày nay ta đều làm việc tăng ca, không có thời gian xem báo.

Dụ Tử lắc đầu nói.

Nhà xưởng càng ngày càng bận rộn, cô phải tăng ca đến tối, hôm nay mới được nghỉ ngơi một ngày, may mà tăng ca sẽ có lương thưởng cho nên cô cũng vui vẻ làm thêm giờ.

Thành Huyền Vũ muốn thành lập vương quốc, các nhà xưởng lớn đều phải hoạt động liên tục, trong tình huống thiếu nhân lực thì tăng ca là chuyện hết sức bình thường, chỉ cần có tiền lương thì các công nhân sẽ không có ý kiến.

- Thảo nào, vậy để ta nói cho ngươi biết, quảng trường hôm nay sẽ được mở rộng thêm, báo hôm qua nhắc nhở mọi người tạm thời đi đường vòng.

Nhân viên bán hàng nhiệt tâm giải thích.

- Hóa ra là như vậy, ta biết rồi.

Dụ Tử chậm rãi gật đầu, lại hỏi:

- Vậy khi nào thì bắt đầu xây dựng thêm?

- Tám giờ, chắc sắp bắt đầu rồi.

Nữ nhân viên thuận miệng trả lời.

Dụ Tử nghe vậy nhìn về phía quảng trường

Dụ Tử nghe vậy nhìn về phía quảng trường, lúc này cô mới phát hiện xung quanh có các cảnh vệ đang duy trì trật tự, nhắc nhở mọi người không được tới gần quảng trường.

Cô còn nhìn thấy Trình Mâu, hắn đang nghiêm mặt chỉ huy cảnh vệ xếp hàng.

Dụ Tử thở dài:

- Bận rộn như vậy, đêm nay còn có thể trở về sao.....?

Hai ngày trước hai người đã thương lượng tốt, đêm nay đều về nhà cùng nhau ăn cơm với con gái.

Cô muốn đi lên hỏi một chút nhưng lại cảm thấy không nên quấy rầy chồng trong lúc làm việc, đành phải vứt bỏ suy nghĩ này.

- Ông ~~~

Trên quảng trường vắng vẻ đột nhiên xuất hiện một bóng người lơ lửng trên không trung cách mặt đất hơn mười mét.

- Thành chủ đại nhân!

Trình Mâu lập tức cung kính cúi chào.

- Thành chủ đại nhân!

Các cảnh vệ còn lại đều cùng nhau cúi chào.

- Thành chủ đại nhân tới rồi!

- Thành chủ đại nhân, buổi sáng tốt lành ~~~

Các dân chúng vừa cung kính vừa nhiệt tình la lên.

Mục Lương ngắm nhìn xung quanh một vòng rồi chậm rãi gật đầu đáp lại, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt phù hợp với kỳ vọng của dân trong thành.

Giọng nói điềm đạm của anh truyền khắp đường phố xung quanh quảng trường:

- Mọi người chú ý an toàn, lùi ra xa một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận