Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1391: Trứng Luộc Nước Trà



- Bữa sáng đã chuẩn bị xong, xin mời đi theo ta.

Ba Phù đưa tay ra hiệu rồi xoay người đi trước dẫn đường.

Nguyệt Thấm Di cất bước đuổi theo, đôi mắt xanh nước biển dò xét xung quanh, không khỏi tò mò hỏi:

- Toàn bộ cung điện đều được chế tạo từ lưu ly sao?

- Đúng vậy, đó là một chỉnh thể.

Ba Phù hồn nhiên đáp.

- Như thế cũng quá xa hoa rồi...

Nguyệt Thấm Di sợ hãi than một câu.

Ba Phù mỉm cười mà không nói lời nào, nếu cô nói cho tiểu thư Thấm Di biết trước kia Nội Thành còn có một bức tường lưu ly cực lớn, như vậy chẳng phải sẽ khiến cô ấy kinh ngạc đến ngây người sao?

Hai người đi tới phòng ăn bên trong Cung Điện Lưu Ly, lúc này bên trong trống rỗng không một bóng người.

- Những người khác đâu rồi?

Nguyệt Thấm Di nghi ngờ hỏi.

Ba Phù giải thích:

- Tối hôm qua, đại nhân không có trở về, đại nhân Hồ Tiên và những người khác đã ăn sáng xong và đi làm việc rồi.

- Hoá ra là vậy....

Nguyệt Thấm Di có chút xấu hổ, hóa ra mình là người dậy trễ nhất.

Cô ngồi xuống, nhìn bữa sáng phong phú trước mặt, lại hỏi một câu:

- Vậy em gái của ta đi đâu?

- Đại nhân Thấm Lan đã đến Cục Quản Lý.

Ba Phù thanh thúy trả lời.

- Cục Quản Lý?

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Di lộ vẻ nghi ngờ.

- Chính là chỗ làm việc của đại nhân Thấm Lan, đó là nơi quản lý toàn bộ thành Huyền Vũ.

Ba Phù giới thiệu sơ lược.

Nguyệt Thấm Di cảm thấy hứng thú, tiếp tục hỏi:

- Ta có thể đi xem chứ?

Ba Phù do dự một chút, thanh thúy nói:

- Cái này..... Đợi chút nữa ta sẽ hỏi thành chủ đại nhân giúp ngài.

- Được, cảm ơn.

Nguyệt Thấm Di gật đầu.

Cô bắt đầu dùng bữa sáng, sau đó lại kinh ngạc trước những món ăn mỹ vị trên bàn.

- Đây là cái gì? Trứng ma thú à?

Nguyệt Thấm Di nhìn quả trứng màu nâu to bằng nửa nắm tay, mặt ngoài còn có vài vết rạn.

- Đây là trứng luộc nước trà.

Ba Phù giải thích.

- Trứng luộc nước trà?

Nguyệt Thấm Di cảm thấy hứng thú hỏi:

- Thật là một cái tên kỳ cục, cách làm như thế nào?

Ba Phù hồn nhiên đáp:

- Món này được làm từ trứng Gà Ba Màu và trà Tinh Thần.

Nguyệt Thấm Di líu lưỡi, dùng trà Tinh Thần đắt đỏ để làm mỹ thực, hương vị nhất định sẽ không kém.

Cô bóc vỏ trứng luộc nước trà, để lộ phần lòng trắng trứng bị nước trà pha thành màu nâu nhạt, cắn một miếng khiến trong miệng lưu hương, tinh thần sảng khoái.

- Ăn ngon!!

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Di tỏa sáng, giống như phát hiện đại lục mới.

Ba Phù mềm mại nói:

- Đương nhiên là ăn ngon rồi, đại nhân Hồ Tiên còn muốn mở một tiệm chuyên môn bán trứng luộc nước trà ở Phố Buôn Bán đấy, một quả một trăm đồng.

Trà Tinh Thần được sử dụng đương nhiên là cấp bậc thấp, một lần có thể nấu được một nồi lớn.

- Một trăm đồng là bao nhiêu tinh thạch ma thú?

Nguyệt Thấm Di chớp chớp đôi mắt xanh nước biển.

Ba Phù lắc lư hai ngón tay, trả lời:

- Hai viên tinh thạch ma thú cấp 2.

Nguyệt Thấm Di nghiêm túc nói:

- Ừ, giá này không đắt, có thể bán bốn viên tinh thạch ma thú cấp 2.

Dưới cái nhìn của cô, dùng trà Tinh Thần làm thành mỹ thực mà chỉ bán một trăm đồng quả thật là quá rẻ.

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Ba Phù nhận đồng gật đầu.

Nguyệt Thấm Di vui vẻ ăn bữa sáng, trong lúc đó tiểu hầu gái rời đi để làm việc khác.

Khi Ba Phù trở lại thì mang theo tin tốt đến cho Nguyệt Thấm Di, Mục Lương đã cho phép cô đến tham quan Cục Quản Lý.

Nguyệt Thấm Di ăn uống no đủ, đứng lên hỏi:

- Cục Quản Lý ở đâu?

- Ta dẫn ngươi đến đó.

Ba Phù ngoan ngoãn nói.

Được, đi thôi.

Nguyệt Thấm Di xoay người đi ra ngoài.

Hai người rời đi Cung Điện Lưu Ly, cưỡi dây leo xuống tầng tám khu Trung Ương.

Trên mặt của Nguyệt Thấm Di lộ vẻ kinh ngạc và cảm thán, càng thêm kính sợ Trà Thụ Sinh Mệnh.

Hai người tiếp đất, sau đó lại đổi sang Thang Vận Chuyển để đi xuống tầng một Trung Ương.

Nguyệt Thấm Di đánh giá Thang Vận Chuyển, lại thán phục một lần nữa:

- Đây là ma cụ bay trên không!!

Ma cụ phi hành cực kỳ hiếm ở vương quốc Hải Đinh, chỉ có vương thất mới có thể sử dụng, hơn nữa chỉ có thể phi hành cách mặt đất vài mét mà thôi.

Không những thế, mỗi khi phi hành cần phải tiêu hao một lượng tinh thạch ma thú lớn, cho nên chỉ khi nào quốc vương xuất hành thì mới được mang ra sử dụng.

Ba Phù gật đầu, cô nhớ kỹ lời nói của thành chủ đại nhân, Linh khí và ma cụ có công năng như nhau, cho nên nói Linh khí là ma cụ cũng không sai....

- Cái này cũng là do Mục Lương chế tạo sao?

Nguyệt Thấm Di truy hỏi.

- Đúng vậy.

Ba Phù khẽ hất hàm, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự kiêu ngạo.

- Thật là lợi hại.

Nguyệt Thấm Di khen ngợi từ tận đáy lòng.

Ba Phù đè nén cảm giác muốn khoe khoang, nuốt lại sự tồn tại của phi thuyền vận chuyển trở về trong bụng.

Cô bé mang Nguyệt Thấm Di rời đi khu Trung Ương, ngồi xe ngựa đi đến Khu dân cư ở Nội Thành.

- Nơi này thật sạch sẽ, còn sạch sẽ hơn thành Tát Luận nhiều...

Nguyệt Thấm Di nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đánh giá đường đi trong Nội Thành.

Không bao lâu thì xe ngựa đã dừng ở bên ngoài Cục Quản Lý, tiểu hầu gái và Nguyệt Thấm Di lần lượt bước xuống xe.

Nguyệt Thấm Di xoay người nhìn về phía quảng trường Nội Thành, nơi đây người đến người đi tấp nập, trên mặt ai nấy đều tràn đầy vui cười.

- Thư kí đại nhân!!

- Xin chào thư kí đại nhân ~~~

- Kiểu tóc mới của đại nhân nhìn rất đẹp.

Dân chúng đi ngang qua niềm nở chào hỏi Nguyệt Thấm Di, trên mặt mang theo nụ cười kính ngưỡng.

- Mọi người buổi sáng tốt lành.

Nguyệt Thấm Di đáp lại bằng một nụ cười, cô biết bọn họ nhận nhầm bản thân thành em gái.

Ba Phù tiến về phía cửa chính Cục Quản Lý, dịu dàng nói:

- Tiểu thư Thấm Di, xin hãy đi theo ta.

- Được, tới ngay.

Nguyệt Thấm Di đi theo, tuần cảnh canh gác ngạc nhiên nhìn Nguyệt Thấm Di.

Bọn họ nhớ rõ thư kí đại nhân đã đi vào nửa giờ trước, trong lúc đó chưa hề rời đi Cục Quản Lý, tại sao bây giờ ngài ấy lại từ ngoài tiến vào?

Hai người đi vào Cục Quản Lý, sau đó đi thẳng đến văn phòng của Nguyệt Thấm Lan.

- Thấm Di, sao ngươi lại tới đây?

Một giọng nói kinh ngạc vang lên, Bối Vi Nhân từ trên lầu đi xuống.

Nguyệt Thấm Di quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nói:

- Ta đến xem Thấm Lan, ngươi cũng làm việc ở nơi đây sao?

- Đương nhiên rồi, ta xem như là học trò của em gái ngươi.

Bối Vi Nhân nói nửa đùa nửa thật.

Cô đi theo Nguyệt Thấm Lan học tập cách quản lý Nội Thành, nói là học trò cũng không có gì sai.

- Học trò?

Nguyệt Thấm Di hơi nhướng mày.

Bối Vi Nhân khen ngợi một câu:

- Đúng vậy, em gái của ngươi rất mạnh về phương diện quản lý.

Nguyệt Thấm Di không nói gì mà chỉ mỉm cười.

- Chị, sao ngươi lại tới đây?

Nghe thấy bên ngoài có tiếng trò chuyện nên Nguyệt Thấm Lan bước ra văn phòng.

Nguyệt Thấm Di vén sợi tóc bên thái dương ra sau tai, giải thích:

- Ta tới gặp ngươi, muốn biết ngươi đang làm cái gì.

Nguyệt Thấm Lan kéo tay của chị gái, ưu nhã nói:

- Chúng ta vào văn phòng đi, Ba Phù, ngươi đi pha một ấm trà mang tới đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận