Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1983: Còn Có Cái Gì Mà Ngươi Không Biết Làm Không?



- Chúng ta hỗ trợ một tay.

Hai chị em Hi Sắt tiến lên trước nói.

- Các ngươi đi tẩy rửa nguyên liệu nấu ăn.

Mục Lương vung tay lên, lấy ra một đống nguyên liệu nấu ăn từ trong không gian tùy thân, có rau xanh, thịt, trứng đủ chủng loại.

Hi Sắt và chị gái ôm nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị đi đến bên hồ.

- Chờ đã, dùng nước này để rửa.

Mục Lương gọi lại hai chị em.

Anh chế tạo ra mấy cái chậu lớn bằng lưu ly, sau đó lại thi triển năng lực ngưng tụ nước rót đầy chậu, như vậy sạch sẽ hơn nước trong hồ rất nhiều.

Trong phòng ngủ, Hi Đức Vưu Kỳ và Vân Vân ngồi đối diện nhau.

- Sư phụ?

Trong mắt của Vân Vân lộ ra sự dò hỏi, sư phụ gọi mình vào đây làm gì?

Hi Đức Vưu Kỳ hỏi với giọng điệu nghiêm túc:

- Ngươi cảm thấy người tên Mục Lương kia như thế nào?

- Mục Lương à… Hắn vô cùng tốt.

Đôi mắt đẹp của Vân Vân có chút lập lòe, nhỏ giọng trả lời.

Hi Đức Vưu Kỳ cau mày lại, hỏi:

- Lần này, các ngươi ra ngoài đã gặp được cái gì, có chuyện gì xảy ra không?

Vân Vân nghe vậy thì thành thật thuật lại những gì mình đã chứng kiến, cô còn miêu tả tỉ mỉ về năng lực thức tỉnh đặc biệt của Mục Lương.

- Hắn không phải Ma Pháp Sư hệ Không Gian mà là Giác Tỉnh Giả?

Chân mày của Hi Đức Vưu Kỳ nhíu sâu hơn.

Lão suy nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn không thể nghĩ ra năng lực thức tỉnh của Mục Lương là cái gì, có thể xuyên qua không gian lại còn có thể ngưng tụ ra nước, năng lực nhiều đến mức khiến người ta chắt lưỡi không thôi.

Vân Vân chớp mắt hỏi:

- Sư phụ cũng không biết năng lực thức tỉnh của hắn là cái gì sao?

Hi Đức Vưu Kỳ chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói:

- Tạm thời không có manh mối.

Vân Vân nhỏ giọng nói:

- Sư phụ, ta cảm thấy việc này không quan trọng, chúng ta lại không phải là kẻ địch của Mục Lương.

Lão nhìn đồ đệ, ánh mắt trở nên hơi cổ quái, đột nhiên hỏi một câu:

- Chẳng lẽ ngươi cũng thích hắn à?

- Hả?

Đôi mắt đẹp của Vân Vân trừng lớn, đáy mắt hiện lên một chút hoảng hốt, vội vàng lắc đầu phủ nhận:

- Sư phụ, ngươi nói cái gì vậy, làm sao có chuyện đó được!

Cô chỉ là cảm giác Mục Lương rất đặc biệt, lại có chút hấp dẫn, nếu nói là thích thì vẫn chưa tới mức đó, nhiều lắm là có hảo cảm thôi.

- Thật sao?

Trong mắt của lão Vưu Kỳ lộ ra tia nghi ngờ.

- Đương nhiên là thật rồi.

Vân Vân nghiêm mặt nói.

- Vậy là tốt rồi.

Lúc này, lão mới yên tâm.

Hi Bối Kỳ đẩy cửa phòng rồi hô to:

- Lão tổ, có thể ăn lẩu rồi, ngươi mau ra đây đi!

- Ta biết rồi.

Hi Đức Vưu Kỳ lên tiếng, đứng dậy rời khỏi nhà gỗ cùng với Vân Vân.

……….

Hi Đức Vưu Kỳ và Vân Vân mới vừa đi ra nhà gỗ thì đã ngửi được mùi lẩu sôi trào, đó là một loại hương vị khiến tinh thần trở nên phấn chấn.

- Thơm quá đi.

Đôi mắt đẹp của Vân Vân phát sáng, nhanh chân bước tới đình lưu ly.

Khi nhìn thấy đình nghỉ chân thì Vưu Kỳ không khỏi sửng sốt một chút, cái này xây từ lúc nào?

Lão giữ vẻ mặt ngạc nhiên mà đi tới trước, lúc này các nguyên liệu nấu ăn bày đầy trên bàn lưu ly, chính giữa là nồi lẩu tự đun sôi, chung quanh là các đĩa thức ăn sống, lão không nhịn được mà nuốt nước miếng, vội hỏi:

- Mấy thứ này từ đâu mà ra?

- Ông Vưu Kỳ, những thứ này đều là do Mục Lương lấy ra.

Hi Phù Ni giải thích.

Lão kinh ngạc hỏi:

- Đình này cũng là do hắn xây dựng à?

Hi Sắt ngây thơ nói:

- Đúng vậy, chỉ mất vài hơi thở là đã hoàn thành rồi.

-???

Lão dấu hỏi đầy đầu.

Hi Bối Kỳ cười nói:

- Lão tổ, đây là năng lực của Mục Lương, ngươi không cần phải kinh ngạc như vậy đâu.

Hi Đức Vưu Kỳ yên lặng một hồi lâu rồi mới ngước mắt nhìn về phía Mục Lương, nghiêm túc hỏi:

- Còn có cái gì mà ngươi không biết làm không?

- Mang thai?

Mục Lương đáp, đôi mắt đen chớp chớp.

-...

Hi Đức Vưu Kỳ co giật khóe miệng, quyết định coi như không nghe thấy câu trả lời của Mục Lương.

- Hì hì ~

Hi Bối Kỳ vui cười hô:

- Lão tổ mau ngồi đi, thức ăn trong nồi đã chín rồi.

Hi Đức Vưu Kỳ ngồi xuống, trước mặt là một khay thịt tươi và rau xanh, nước lẩu đang sôi ùng ục, thịt viên nổi lên trên.

Hi Bối Kỳ hô:

- Tất cả mọi người ngồi đi.

Chị em Hi Sắt thấy Mục Lương ngồi xuống mới tìm ghế trống ngồi xuống, tay cầm đũa không biết nên làm gì.

Hi Bối Kỳ giải thích:

- Muốn ăn cái gì thì tự nhúng vào nước lẩu, nấu chín thì lấy ra, có thể ăn ngay hoặc chấm với nước sốt.

- Nhất định sẽ rất ngon.

Hi Phù Ni chậm rãi nuốt nước miếng.

Vân Vân cũng cắn đũa và nhìn chăm chú vào thịt viên đang lăn lộn trong nồi lẩu, nước bọt không ngừng ứa ra.

Mục Lương gắp hai khối thịt viên ra khỏi nồi lẩu, một viên đặt ở trong chén của Ly Nguyệt.

- Ăn đi, chạy cả ngày cũng mệt mỏi rồi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Vâng.

Ly Nguyệt cúi đầu, không nhìn ánh mắt của những cô gái khác.

Hi Bối Kỳ sửng sốt một chút, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cô gắp một miếng thịt cho vào nồi lẩu rồi nói:

- Thịt phải nấu lâu một chút, nếu không ăn sẽ còn sống.

Những người khác đều vươn đũa, đầu tiên là vớt thịt viên trong nồi.

Hi Sắt thổi thổi thịt viên trong chén của mình rồi mới cắn một miếng, lập tức bị vị ngon của thịt viên chinh phục.

- Ăn quá ngon, tại sao lại có thể ngon như vậy chứ.....

Cô vừa nhai vừa cảm thán.

Vân Vân cũng cho một khối thịt viên vào miệng,, mùi vị cay và tươi ngon tràn ngập toàn bộ khoang miệng, điều này làm cho nàng ngạc nhiên không thôi, đây là lần đầu tiên nàng nếm được vị cay.

- Mùi vị thật là kì quái, nhưng mà ăn rất ngon.

Cô ngạc nhiên nói.

- Đây là vị cay, nhưng Mục Lương nói đó là cảm giác đau.

Hi Bối Kỳ giải thích.

- Cái này có độc sao?

Vân Vân chợt dừng nhấm nuốt, hoang mang hỏi.

Hi Bối Kỳ dở khóc dở cười, lập tức lắc đầu giải thích:

- Dĩ nhiên là không phải rồi, nếu nó có độc thì không phải là ta đã sớm chết rồi sao?

- Thật sự ăn rất ngon.

Đôi mắt đẹp của Vân Vân phát sáng.

Lão Vưu Kỳ cắn một khối thịt viên, giả vờ bình tĩnh nói:

- Ừm, món này cũng không tệ lắm.

Hi Bối Kỳ gắp một khối thịt chín đặt vào trong chén của lão, nhẹ nhàng nói:

- Lão tổ, ngươi nếm thử món thịt này đi, rất tươi và ngon.

- Ngươi thật sự đã trưởng thành rồi, còn biết gắp thức ăn cho người khác nữa.

Hi Đức Vưu Kỳ kinh ngạc nói.

Lão còn nhớ rõ dáng vẻ lúc bé của Hi Bối Kỳ, có thể nói là mèo ghét chó ngại, thuộc về loại hình ba ngày không leo lên mái nhà lật ngói là không chịu nổi.

- Ngươi nói cái gì chứ..…

Hi Bối Kỳ phồng má trừng Hi Đức Vưu Kỳ.

- Ha ha ha ha ~~~

Lão cười rất lớn tiếng.

Lão đang cười, thì Vân Vân và chị em Hi Sắt vùi đầu ăn thịt, ba người không có rảnh rỗi để nói chuyện phiếm.

Khi Hi Đức Vưu Kỳ cười xong thì khay thịt trước mặt đã trống trơn, thịt viên trong nồi cũng không còn, nhất thời nụ cười trên mặt lão cứng lại rồi.

- Các ngươi...

Đôi mắt của Hi Đức Vưu Kỳ trợn to nói.

Vân Vân ngậm một miếng thịt, ngạc nhiên hỏi:

- Sư phụ, có chuyện gì vậy?

- Không có gì.

Hi Đức Vưu Kỳ dựng râu trừng mắt, sau đó cũng gia nhập vào đội quân đoạt thức ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận