Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 180: Câu Chuyện Xưa

Cô liếc mắt nhìn hai người thú đầu sói, đầu gấu đứng ở phía sau.
Bị bao vây như vậy, hai người muốn chạy trốn cũng có chút khó khăn.
- Không được.
Mễ Á nói rất kiên quyết.
- Không giao? Vậy vừa lúc bắt các ngươi trở về, ép hỏi một chút Ốc Đảo danh tiếng vang dội là nơi nào.
Tên đầu sư tử dữ tợn nhếch miệng, mở ra bàn tay, mười ngón tay soạt một cái bắn ra hàng loạt móng vuốt dài một tấc.
- Lát nữa, ngươi nắm bắt cơ hội bay lên.
Mễ Á thấp giọng thì thầm.
Bóng dáng dưới chân của cô nổi lên ba động, co duỗi phập phồng giống như mấy cái xúc giác.
- Vậy ngươi làm sao bây giờ?
Hy Bối Kỳ lo âu hỏi.
- Lát nữa ta sẽ nhảy dựng lên bám vào ngươi.
Âm thanh của Mễ Á rất nhỏ.
- Được.
Hy Bối Kỳ mở ra đôi cánh, đôi mắt màu vàng kim biến thành màu đỏ như máu.
Đúng lúc hai bên chuẩn bị đánh nhau.
- Các vị, có thể đừng làm loạn ở nhà của chúng ta không?
Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ bốn phương tám hướng, tức khắc khiến cho năm người ở hiện trường kinh ngạc sợ hãi.
- Ai?
Tên có đầu sư tử biến sắc.
- Ta có ở chỗ này đâu.
Một thân ảnh hiển hiện ra, ở trên mái hiên phòng bên cạnh.
Hắn mặc một bộ thú bào màu xám, đội mũ da thú, trên má trái có một vết sẹo.
- Là ngươi, một trong tam đại thống lĩnh của thành Thánh Dương, Cốt thương Lý Nhị Cốt.
Tên ấy kiêng kị lui về phía sau một bước, trong mắt lập loè sự đề phòng.
- Không nghĩ tới thú nhân của thành Vạn Yêu cũng đến thành Thánh Dương của chúng ta.
Lý Nhị Cốt đạm nhiên cười.
Hắn nhìn sang bé gái tóc vàng, kinh ngạc nói:
- Còn có ma cà rồng của thành Dạ Nguyệt cũng xuất hiện.
- Chúng ta vô tình mạo phạm đến thành Thánh Dương, chỉ là muốn bắt lấy hai kẻ ăn trộm.
Tên đó không nói việc trứng Lôi Linh thú bị mất trộm, nếu không thành Thánh Dương khẳng định cũng sẽ tham gia vào.
- Ăn trộm?
Lý Nhị Cốt nhìn về phía hai cô gái, đáy mắt hiện lên một chút suy nghĩ.
Hôm nay vừa đúng lúc hắn trực ban, nghe được động tĩnh bèn tới đây.
- Đúng vậy, họ trộm đồ của thành Vạn Yêu chúng ta.
Tên ấy vô cùng phẫn hận, trầm giọng nói:
- Chúng ta chỉ cần bắt được hai người ấy thì sẽ lập tức rời đi thành Thánh Dương.
- Không được, ở trong thành Thánh Dương không cho phép đánh nhau.
Lý Nhị Cốt lắc lắc ngón trỏ.
Trong thời gian hắn trực ban, không cho phép có đánh nhau, nếu không sẽ làm hai bên xung đốt biến thành mãi mãi ngủ say.
- Thành Vạn Yêu chúng ta có giao dịch muối số lượng lớn với thành Thánh Dương các ngươi, chút việc nhỏ như vậy cũng không thể châm chước một chút sao?
Tên kia chỉ ra quan hệ ích lợi.
- Không thể.
Hai mắt của Lý Nhị Cốt nheo lại, khí thế tràn ngập áp lực.
Một thú nhân cấp 5 nho nhỏ, cư nhiên còn dám nhắc nhở hắn làm việc như thế nào.
- Được thôi, chúng ta không động thủ.
Tên đầu sư tử kia biến sắc.
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm hai cô gái một cái, dẫn theo hai gã khác rời đi.
Ba người tính toán ở bên ngoài thành Thánh Dương chờ đợi hai cô gái, bọn họ không tin hai người sẽ ở lại trong thành này cả đời.
- ……
Mễ Á nhìn theo ba người rời đi, lại ngẩng đầu nhìn về phía Lý Nhị Cốt đứng trên mái hiên lại không thấy người đâu.
- Thật tốt quá, chúng ta tránh được một kiếp.
Hy Bối Kỳ nghĩ mà sợ vỗ ngực.
- Đi thôi.
Mễ Á nhìn chăm chú bé gái tóc vàng một cái.
Nguyên nhân có thể làm cho Lý Nhị Cốt thiên vị hai người họ, khẳng định là xuất phát từ Dạ Nguyệt thành, cũng chính là thân phận của Hy Bối Kỳ.
Ban đêm, trong thư phòng của phủ Thành Chủ.
Lúc này, ba người Mục Lương, Nguyệt Thấm Lam và Nguyệt Phi Nhan ngồi mặt đối mặt, thảo luận sự vụ của thành Huyền Vũ.
- Việc chế tạo Thông Điệp Thông Quan như thế nào rồi?
Mục Lương nhẹ giọng hỏi.
- Đã chuẩn bị 300 tấm.
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã lật xem quyển sách da thú, báo cáo:
- Đêm nay, vẫn đang cho người ấn chế xuyên đêm, đến ngày mai chắc sẽ có khoảng một ngàn tấm.
- Phố buôn bán chuẩn bị tới đâu rồi? Ngày hôm qua, những nơi mà ta yêu cầu sửa chữa, đã cải tiến chưa?
Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc đỏ.
- Đã thay đổi rồi, cửa hàng bán đồ ăn đều sẽ có vật thật để khách hàng có thể quan sát.
Nguyệt Phi Nhan nói.
- Ngày mai sẽ phải tới thành Thánh Dương.
Sắc mặt Mục Lương của nghiêm túc nói:
- Ta hy vọng ngay từ lần đầu tiên là có thể khiến cho thanh danh của chúng ta vang xa, hấp dẫn càng ngày càng nhiều người tới giao dịch.
Anh có thể thu vào tinh thạch hung thú cuồn cuộn không ngừng hay không, phải xem hưởng ứng của khách tham quan ngày mai.
- Chúng ta vẫn trực tiếp tới gần khu vực thành Thánh Dương sao?
Nguyệt Thấm Lam nhăn lại cặp mi mỏng, dưới đáy đôi mắt màu xanh nước biển dâng lên một tia lo âu.
Thành Thánh Dương cũng không phải là thành Thập Lâu, mà là thành lớn có uy danh phồn hoa nhất xung quanh đây, cũng là thành trì có cường giả cấp 10.
- Yên tâm đi, chúng ta có Tiểu Vũ, không ai dám ‘cứng đối cứng’ với chúng ta.
Mục Lương khẽ cười nói.
Lúc này, Rùa Đen hoàn toàn chính là một lực uy hiếp siêu cấp, nếu thành Thánh Dương dám công kích thì chỉ sợ sẽ khiến cho bản thân bị hủy diệt.
- Ta cảm thấy Tiểu Huyền Vũ sẽ khiến cho những người đó sợ hết hồn.
Nguyệt Phi Nhan thâm trầm nói.
Cô nghĩ đến cảnh tượng mọi người ở thành Thập Lâu bị nó dọa phát sợ tới mức bỏ thành mà chạy.
- Như vậy mới có lực uy hiếp, khiến cho một số người không dám xằng bậy.
Mục Lương đang nói, bỗng vô tình nghĩ đến nữ nhân tóc xanh giao dịch với hắn, sau đó dẫn theo mọi người tới thành Thánh Dương.
Cuộc sống của đối phương chắc cũng không tệ lắm, có nên đi tìm nàng ở thành Thánh Dương để nhờ tuyên truyền chuyện thành Huyền Vũ một chút hay không đây.
- Đúng rồi, thư ngươi viết đâu? Không phải muốn giao dịch sao?
Nguyệt Thấm Lam tò mò hỏi.
- Ở chỗ này.
Mục Lương từ trong ngăn kéo lấy ra một chồng giấy da thú.
Đây là hắn gần đây biên soạn ra một số chuyện xưa, hoặc, chính xác mà nói chính là thần thoại.
- Cho ta nhìn thử chút.
Nguyệt Thấm Lam tò mò cầm lấy da thú, lấy ra nhìn.
Cô xem tiêu đề trên mặt trang giấy đầu tiên, nghi hoặc nói:
- Hồng Hoang? Cái tên kỳ quái.
- Đây là một câu chuyện xưa thần thoại.
Khóe miệng của anh nổi lên một nụ cười khó giải thích.
Truyền thuyết về thế giới Hồng Hoang, tuyệt đối sẽ làm cho mọi người ở thế giới này chấn động.
- Bàn Cổ đại chiến với các ma thần…… Cuối cùng Bàn Cổ sắp sửa khai thiên tích địa.
Nguyệt Thấm Lam đọc say mê, càng lật càng chậm.
- Tiếp theo đâu? Tại sao đã hết rồi?
Cô lật đến tờ cuối cùng, câu chuyện dừng ngay ở thời khắc mấu chốt nhất.
- Tiếp theo còn chưa viết đâu.
Mục Lương bất đắc dĩ xòe tay ra hiệu.
Dùng bút từng chút một viết ra toàn bộ câu chuyện Hồng Hoang quá khó khăn.
Cả đêm cũng chỉ có thể viết ra hai ba ngàn chữ, thời gian còn lại anh còn phải xử lý chuyện khác.
Trước khi Bàn Cổ khai thiên, cốt truyện trong chú thích, hắn cũng biên soạn không ít tình tiết.
Chuyện xưa trong tiền truyện của bản truyện Hồng Hoang đầu tiên, đại khái có khoảng hơn tám vạn chữ.
Đúng vậy, đây là quyển sách đầu tiên mà phố Buôn Bán muốn bán: Hỗn Độn.
- Chuyện xưa trong sách mà ngươi viết, là thật?
Nguyệt Thấm Lam không nhịn được hỏi.
Thật sự là Mục Lương viết quá chân thật, phảng phất như trước khi thế giới sáng lập, có một đám ma thần đang tranh đoạt.
- Giả, đều là ảo tưởng của ta.
Mục Lương cười khẽ lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận