Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1704: Vạch Trần Lời Nói Dối



- Quả nhiên giống như ta suy nghĩ.

Đôi mắt của Lăng Hương lộ vẻ mong đợi nói, hồn nhiên thúc giục:

- Ca ca, mau đi nghênh tiếp bọn họ thôi.

- Ừm, nên nghênh tiếp.

Khuôn mặt nghiêm túc của Đức Đức Đa Nhĩ gật đầu.

Hắn biết rõ sự cường đại của thành Huyền Vũ, cha cũng đã từng nói với hắn, thực lực của Thành chủ thành Huyền Vũ sâu không thể đoán, là Vương thất Tây Hoa không thể chọc vào, cần dùng lễ để tiếp.

Khóe miệng của Mộc Dịch Lục hơi nhếch lên, sắc mặt hắn có chút dại ra, rốt cuộc thì thành Huyền Vũ có lai lịch như thế nào, đến mức khiến cho Công chúa và Vương tử phải đối đãi cẩn thận như vậy?

Lăng Hương và Đức Đức Đa Nhĩ lại lên xe thú lần nữa, di chuyển gần đến Phi Thuyền Vận chuyển.

Bên dưới Phi thuyền, Ny Cát Sa vừa mới chuẩn bị rời khỏi, đã nhìn thấy ở phía cổng thành có xe ngựa chạy đến. Cô cau mày lại một lát, đám người Mộc Dịch Lục mới đến trước mặt của cô.

Cửa khoang xe lại mở ra, Lăng Hương hào hứng từ trên xe bước xuống.

- Công chúa Lăng Hương.

Khuôn mặt của Ny Cát Sa lộ vẻ ngạc nhiên.

Ánh mắt của Lăng Hương lộ vẻ mong đợi mà hỏi:

- Quả nhiên là người của thành Huyền Vũ, các ngươi đến là để xây dựng Trung tâm Huyền Vũ sao?

- Ừm.

Ny Cát Sa chậm rãi gật đầu.

Lăng Hương vui vẻ nói:

- Tốt quá rồi, đi theo ta, ta dẫn các người đi gặp cha ta.

Ny Cát Sa sửng sốt một lát, quay đầu lại hạ lệnh:

- Thái Khả Khả, đi đón Bối Vi Nhân xuống.

- Vâng.

Thái Khả Khả lên tiếng trả lời, ngồi lên Thợ Ong bay về Phi thuyền.

Đức Đức Đa Nhĩ nhìn chăm chú vào tất cả những chuyện này, sắc mặt hắn ngưng trọng không gì sánh được.

……………

Trong phòng bếp, cung điện.

Hồ Tiên thoa bơ nhạt lên trên bánh ga-to, sau đó làm hạt quả táo để ở phía trên. Hôm nay, cô vẫn nghỉ ngơi như trước, trong lúc rảnh rỗi nên quyết định làm bánh ga-to, để cho mọi người biết tay nghề của cô không hề kém hơn so với người nào đó.

Đạp đạp đạp~~~ Gót giày đạp xuống mặt đất sinh ra tiếng vang giòn vã, âm thanh cách phòng bếp càng ngày càng gần. Hồ Tiên ngước mắt lên nhìn lại, phát hiện 'người nào đó' đến rồi.

Nguyệt Thấm Lan dựa vào cửa của phòng bếp, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên:

- Hồ Tiên muội muội, sao hôm nay lại có hứng thú làm bánh ga-to thế?

- Mục Lương nói muốn ăn, cho nên ta liền đến làm.

Hồ Tiên mở mắt nói lung tung.

- Hả, là như thế sao?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, trong lòng cảm thấy nghi ngờ. Nếu như Mục Lương muốn ăn thì có thể bảo tiểu hầu gái đi làm, tại sao lại để cho cô gái đuôi cáo không biết gì đi làm?

Hồ Tiên gật đầu, sắc mặt lộ vẻ khổ não nói:

- Đúng vậy đó, mặc dù trước đây ta không biết, nhưng nếu như Mục Lương đã nói muốn ăn, thì ta chỉ có thể vừa học vừa làm thôi.

-....

Đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Thấm Lan giật giật, trong lòng thầm mắng một câu 'Hồ ly tinh', đã biết rõ là cô gái đuôi cáo đang bịa chuyện.

Đôi mắt xinh đẹp của cô di chuyển, tiến lên phía trước hỏi:

- Ta có thể nếm thử một chút không?

- Được...

Hồ Tiên mỉm cười gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan nghe thấy vậy thì hơi cười lên, cầm lấy dao ở một bên liền muốn tiến lên, nhưng nửa câu nói sau kia của cô gái đuôi cáo khiến cho cô buồn bực.

Hồ Tiên tay mắt lanh lẹ bưng bánh ga-to lên, quyến rũ nói:

- Nếm thử thì được, nhưng không phải là bây giờ, phải để cho Mục Lương thử trước.

-.... Ngươi có thể một hơi nói hết.

Nguyệt Thấm Lan nhịn xuống, ánh mắt trợn liếc qua.

- Là do ngươi quá nóng lòng rồi.

Hồ Tiên xinh đẹp cười cười, sau đó một bước một lắc bưng bánh ga-to rời khỏi phòng bếp. Nguyệt Thấm Lan hít sâu một hơi, nhìn vài lần cái eo lắc lắc của cô gái đuôi cáo, âm thầm nghiến răng, thật là muốn đánh sưng chiếc mông đang lắc lắc của cô ấy.

Cô cất bước đuổi theo, hai người cùng nhau đi vào phòng sách.

Vừa đi vào phòng sách, đã nhìn thấy Mục Lương đang vùi đầu viết cái gì đó, sắc mặt nghiêm túc chăm chú, lúc hai cô đi vào chỉ ngước mắt lên nhìn lướt qua một chút.

- Vẫn còn đang bận sao?

Âm thanh quyến rũ của Hồ Tiên hỏi.

- Ừm, vừa có chút ý tưởng.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng, bút ở trong tay càng viết nhanh hơn.

Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan ăn ý không quấy rầy, mà là bỏ bánh ga-to xuống, một trái một phải đứng ở bên cạnh anh, nhìn về phía nội dung được viết ở trên giấy.

- Ti vi? Tháp tín hiệu?

Chân mày xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan hơi nhíu lại, hoàn toàn xem không hiểu cái mà Mục Lương viết là cái gì.

- Ti vi....

Hồ Tiên thì như có điều suy nghĩ.

Cô đã từng xem qua điện ảnh ở trong điện thoại di dộng của Mục Lương, bên trong đó đã phát hiện ti vi, hình như rất thú vị.

Qua hơn mười phút sau, Mục Lương mới bỏ bút máy xuống, viết ra toàn bộ ý tưởng ở trong đầu. Mấy ngày qua, anh suy nghĩ về linh khí cuộc sống mới, phát hiện ti vi mới là kiếm lợi nhiều nhất.

Có ti vi rồi, mới có thể có rất nhiều con đường kiếm tiền sau đó, giống như bán điện ảnh, làm quảng cáo, tuyên truyền các tin tức, vân vân, đều có thể thông qua ti vi để hoàn thành với hiệu suất cao.

- Bận xong rồi sao?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.

- Ừm.

Mục Lương duỗi người, nhìn thấy bánh ga-to ở trên mặt bàn, khuôn mặt lộ ý cười mà hỏi:

- Thấm Lan, bánh ga-to của ngươi làm sao?

Hồ Tiên không kịp ngăn lại, Mục Lương đã 'chủ động' vạch trần lời nói dối ở phòng bếp của cô.

Chân mày của Nguyệt Thấm Lan hơi nhăn lại, cười như không cười nhìn về phía Hồ Tiên:

- Không phải, là Hồ Tiên muội muội.

Hồ Tiên đẩy bánh ga-to về phía trước, âm thanh quyến rũ nói:

- Không phải là ngươi nói muốn ăn bánh ga-to sao, ta đã đi làm rồi.

Con ngươi màu đen của Mục Lương lóe sáng lên, tại sao không nhớ rõ là lúc nào nói muốn ăn bánh ga-to nhỉ?

- Ta...

Anh mở miệng muốn nói gì đó.

Hồ Tiên giơ ngón tay ra quệt lấy một miếng bơ, tìm đúng cơ hội nhét vào trong miệng của anh, cười tủm tỉm nói:

- Ngươi muốn ăn.

Mục Lương hơi nhăn mày lại, hàm răng hơi cắn lấy, miệng hơi cử động.

Khuôn mặt cô gái đuôi cáo cười đỏ ửng, mũi hơi nhíu lại, ngón tay rút trở về.

- Ừm.... Ta muốn ăn.

Đôi mắt của Mục Lương lộ ý cười.

Nguyệt Thấm Lan cười tủm tỉm hỏi:

- Mục Lương, bánh ga-to mà Hồ Tiên muội muội làm như thế nào?

- Mùi vị rất ngon.

Mục Lương theo ý thức mà gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan lại hỏi:

- Vậy thì so với bánh ga-to của ta làm, của ai ăn ngon hơn?

Khóe miệng của Mục Lương hơi nhếch lên, cười khổ nói:

- Hả, chi bằng ngươi hỏi ta, bạn gái không biết bơi và mẹ không biết bơi cùng rơi xuống nước, cứu ai trước thì tốt hơn.

Câu hỏi không phải là vấn đề đơn giản, mà là câu hỏi toi mạng.

Nguyệt Thấm Lan liếc mắt, tức giận nói:

- Với thực lực của ngươi, hoàn toàn có thể đồng thời cứu hai người.

- Nói thì không sai.

Mục Lương đồng ý gật đầu.

Anh nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan và cô gái đuôi cáo, khuôn mặt nghiêm túc nói:

- Vậy nên câu trả lời của ta là, bánh ga-to mà hai người làm đều rất ngon.

Nguyệt Thấm Lan bĩu môi, hừ lạnh một tiếng:

- Qua loa.

- Không có thành ý...

Cô gái đuôi cáo tán thành mà gật đầu.

-....

Mục Lương cười khổ một tiếng.

- Mau nếm thử đi, bánh ga-to này là ta làm cả một buổi sáng đó.

Hồ Tiên lấy dao ra, cắt hoàn toàn bánh ga-to ra.

- Được.

Lúc này, Mục Lương mới cầm lấy cái nĩa, chậm rãi ăn bánh ga-to.

Bạn cần đăng nhập để bình luận