Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1557: Tuyết Cơ Thành Công Đột Phá



Mục Lương bình thản nói:

- Tố Tô có thể nhìn thấy vận mệnh tiếp diễn, cũng là người thức tỉnh, khải linh thất bại là lẽ bình thường.

- Có lẽ suy đoán của ngươi là thật.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu.

- Đi thôi, ăn bữa tối trước.

Mục Lương lật tay một cái, thu lại đá ma pháp trên mặt bàn.

Khi mọi người đến nhà ăn, đám người Ngải Lỵ Na và Ly Nguyệt đã trở về.

- Mục Lương, ngươi đang bận làm gì vậy?

Ly Nguyệt tò mò hỏi.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu:

- Thử đá ma pháp một chút, xem có thể dùng được hay không?

- Ngươi lấy được đá ma pháp rồi?

Con ngươi màu bạch kim của Ly Nguyệt sáng lên.

- Ừm, vừa tới tay không lâu.

Mục Lương cười nói.

- Trộm hay cướp?

Ngải Lỵ Na không hề nghĩ ngợi đã mở miệng hỏi.

-...

Mục Lương im lặng không nói gì, từ khi nào anh đã lưu lại loại ấn tượng này trong lòng mọi người rồi?....

- Khanh khách...

Nguyệt Thấm Lan không nhịn được đã bật cười thành tiếng, còn trêu ghẹo:

- Mọi người hiểu rất rõ ngươi nha.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Ngải Lỵ Na chớp đôi mắt đẹp.

- Đương nhiên không phải.

Mục Lương liếc xéo cô gái tóc hồng một cái, hắng giọng một cái, nghiêm túc nói:

- Không trộm cũng không cướp.

- Lạ quá à nha.

Ngải Lỵ Na nhỏ giọng nói thầm một câu.

-...

Mục Lương giật giật khóe mắt, anh lo lắng, có lẽ sau này nên ít đi trộm một chút thì hơn.

- Mấy người Tiểu Lan đã khải linh rồi sao?

Ly Nguyệt nhìn về phía mấy tiểu hầu gái cũng có mặt trong phòng Mục Lương, cô đoán mấy người đó cũng tham dự thí nghiệm đá ma pháp rồi.

- Tiểu Tử, Diêu Nhi, Vân Hân đều thất bại.

Mục Lương lắc đầu nói.

- Vậy ư? Có chút tiếc nuối.

Ly Nguyệt nhìn về phía mấy người Tiểu Tử và Diêu Nhi.

Tiểu Tử lắc đầu, ngây thơ nói:

- Không tiếc, chúng ta đều là người thức tỉnh, thành chủ đại nhân nói, xem như ma pháp sư chủng loại khác.

- Vậy ư? Những người khải linh thất bại đều là người thức tỉnh.

Ngải Lỵ Na kinh dị lên tiếng.

- Đó chỉ là suy đoán của ta, còn cần một lượng lớn số liệu để chứng minh.

Mục Lương giải thích.

Hồ Tiên yêu kiều nói:

- Không có nhiều trùng hợp như vậy đâu, chắc là đúng.

- Chờ ngày mai để cho những người thức tỉnh khác thử xem rồi nói sau.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói.

Mục Lương nhìn phía Hồ Tiên, cảm thấy hứng thú hỏi:

- Đúng rồi, ngươi và Dụ Chính đàm phán hợp tác như thế nào?

Hồ Tiên nhún vai, yêu kiều nói:

- Dựa theo ý tứ của ngươi, đem quyền tiêu thụ độc nhất tromg vương quốc Dụ Từ Phúc cho lão, thời gian là năm năm.

- Chỉ như vậy?

Trong mắt Mục Lương lộ vẻ hồ nghi.

- Đương nhiên không phải, ta còn giúp lão định ra mục tiêu tiêu thụ, nếu sản lượng tiêu thụ từng tháng không đạt được yêu cầu của ta, vậy phải thu chút lợi nhuận.

Trong mắt Hồ Tiên hiện lên một tia sáng, cong lên khóe môi lên, tiếp tục nói:

- Nếu liên tục mấy tháng không đạt tiêu chuẩn, vậy phải giảm bớt hàng hóa cung ứng, cho đến khi sản lượng tiêu thụ tăng lên mới thôi.

- Má nó...

Mục Lương nhếch miệng, trong trong lòng anh cho Hồ Tiên một cái like.

- Má nó, có ý gì?

Mễ Nặc nghiêng đầu hỏi.

- Không có gì, con gái không cần học.

Mục Lương cười gượng vài tiếng.

Anh ngừng đề tài này rồi tiếp tục hỏi:

- Ngươi có suy nghĩ gì về chuyện hợp tác với hiệu buôn Dụ Chính?

- Ta cảm thấy có thể hợp tác với bọn họ, dù sao vương quốc Dụ Từ Phúc cũng ở sâu bên trong đất liền, hiện giờ phi thuyền vận chuyển của chúng ta không nhiều, về sau dù phát triển tuyến đường giao dịch, cũng khó bận tâm đến nơi xa như vậy.

Hồ Tiên nghiêm mặt nói.

Mục Lương mỉm cười gật đầu:

- Ừm, giống ta suy nghĩ.

- Vừa ăn vừa nói đi.

Mễ Nặc ngây thơ nói.

- Ừm, động đũa đi.

Mục Lương cầm lấy chiếc đũa nói.

Mọi người bắt đầu mồm to ăn, đây là thói quen lưu lại từ đại lục cũ.

Nguyệt Thấm Lan nhớ tới một chuyện khác, sau đó nghiêng đầu hỏi:

- Hiện tại kịch bản phim đều viết xong rồi, ta cũng cho Tuyết Cơ bắt đầu tuyển diễn viên, ngươi đã làm xong máy quay phim chưa?

Mục Lương ngừng động tác nhai, sau đó nhẹ giọng nói:

- Vẫn chưa, đợi thêm vài ngày nữa, cứ cho Tuyết Cơ huấn luyện diễn viên trước đi.

Kỳ thật trong lòng anh đã có ý tưởng, qua vài ngày nữa có thể làm xong máy quay phim rồi.

- Được rồi.

Nguyệt Thấm Lan tiếc nuối gật đầu.

- Tuyết Cơ đột phá thành công?

Mục Lương phản ứng lại.

Nguyệt Thấm Lan nhẫn cười nói:

- Ừm, ngay đêm ngày hôm qua.

- Rất tốt, tăng lương cho cô ấy đi.

Mục Lương ôn hoà nói.

Sau khi thực lực tăng lên, đãi ngộ tự nhiên cũng sẽ tăng lên, xem như một quy củ.

Nguyệt Thấm Lan trong trẻo nói:

- Yên tâm, đã tăng rồi.

………

Chân trời dần sáng.

Cộc cộc cộc…

Trên phi thuyền vận chuyển, Hạ Lạc gõ vang cửa phòng Nguyệt Phi Nhan.

- Ai nha?

Trong phòng truyền ra âm thanh mơ hồ của Nguyệt Phi Nhan.

- Ta, ngươi còn chưa dậy ư?

Hạ Lạc đáp lại.

Trong phòng, Nguyệt Phi Nhan đang nằm trên giường, hai chân còn nằm trong chăn, con ngươi màu đỏ nửa hé ra nhìn, mệt mỏi, lười biếng nói:

- Cửa không khóa, ngươi vào đi.

- Được.

Nghe vậy Hạ Lạc đẩy cửa phòng ra.

Cô đi tới bên giường ngồi xuống, quan tâm hỏi:

- Phi Nhan, thân thể ngươi thế nào rồi?

- Khỏe rồi nha.

Nguyệt Phi Nhan nghiêng người một cái, kéo cái chăn lên người.

Cô đã nghỉ ngơi được hai ngày, vết thương đã gần như khỏi hẳn, tốn biết bao nhiêu bí dược chữa thương mà.

Hạ Lạc đưa tay lên chọc chọc vào mặt cô gái tóc hồng, nói thầm:

- Tại sao vẫn chưa thấy tinh thần ngươi tỉnh táo lắm?

- Có thể là chưa ngủ đủ.

Nguyệt Phi Nhan buồn ngủ nói.

Hạ Lạc phồng má, không biết nên nói gì:

- Ngươi ngủ từ ngày hôm qua lúc trời vừa nhá nhem tối, ngủ một mạch tới bây giờ còn kêu chưa ngủ đủ?

Nguyệt Phi Nhan xoay chuyển con ngươi màu đỏ, cất giọng đầy miễn cưỡng nói:

- Chính là ngủ không đủ mà, hai mắt ta còn chưa mở nổi đây này.

- Ta thấy ngươi đã ngủ quá nhiều rồi đó, mau đứng lên đi.

Hạ Lạc ném qua một tia xem thường, cô đưa tay xốc cái chăn trên người cô gái tóc hồng ra, để lộ vòng eo thon bên dưới

Nguyệt Phi Nhan cảm thấy trên người chợt lạnh, cô lập tức kinh hô lên tiếng, sau đó vội vàng đỏ mặt kéo chăn trùm kín thân thể.

Hạ Lạc ngẩn người, trong đầu một mảnh trắng xoá, chờ tới khi cô phục hồi lại tinh thần, cô gái tóc hồng đang trừng mắt nhìn cô rồi.

Ánh mắt Hạ Lạc đầy ngạc nhiên nói:

- Tại sao ngươi ngủ mà không mặc quần áo?

- Ai cần ngươi lo?

Nguyệt Phi Nhan thở phì phì trừng mắt nhìn cô gái tóc cam.

Hạ Lạc không nhìn vẻ mặt đầy bất mãn của cô gái tóc hồng, gấp giọng hỏi:

- Mau nói cho ta biết.

Nguyệt Phi Nhan đỏ mặt, ánh mắt né tránh nói:

- Đáng ghét. Tại ta thấy ngủ như vậy sẽ thoải mái hơn!

- Ừm, vậy sao?

Hạ Lạc chớp chớp con ngươi màu cam.

Nguyệt Phi Nhan tức giận hét lên:

- Được rồi, ngươi mau ra đi, ta phải mặc quần áo.

- Ngươi thay thì cứ thay đi, vì sao lại bảo ta đi ra ngoài?

Hạ Lạc khó hiểu hỏi.

- Ngươi ở trong này, ta ngượng ngùng.

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói.

Hạ Lạc khoát tay áo nói:

- Đều là con gái, có gì mà ngượng ngùng, mau thay đi, sau đó cùng ta đi ăn bữa sáng!

- Không được, ngươi mau đi ra.

Nguyệt Phi Nhan liên tục thúc giục.

- Ai nha, không sao mà, ta giúp ngươi thay.

Hạ Lạc đứng lên, đưa tay kéo cái chăn trên người cô gái tóc hồng.

- A…

- Ta phải nhổ hết đống lông chim của ngươi!

Trong phòng vang lên tiếng thét chói tai của cô gái tóc hồng, còn có tiếng gầm gừ nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận