Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1806: Ta Bị Chiếm Tiện Nghi Sao?



- Nào có dễ dàng như vậy.

Hi Bối Kỳ nói thầm một câu.

Cô là Ma Cà Rồng, hút máu là có thể trở nên mạnh mẽ.

Hi Bối Kỳ đột nhiên nghĩ tới thành Dạ Nguyệt, không biết các tộc nhân như thế nào, lão tổ đã trở về chưa?

- Ta sắp không nhớ nổi dáng vẻ của lão tổ rồi, lâu lắm không gặp...

Hi Bối Kỳ bĩu môi.

Cô đang suy nghĩ, lần này trở về đại lục cũ có nên đến thành Dạ Nguyệt một chuyến hay không, biết đâu có thể nhìn thấy lão tổ.

Hi Bối Kỳ thở dài, nhỏ giọng thầm thì:

- Phải hỏi Mục Lương mới được, hi vọng hắn sẽ đồng ý...

Dưới cái nhìn của cô, lão tổ mới là thân nhân duy nhất của cô, những tộc nhân khác đều không phải.

- Ngươi đang nói thầm cái gì đấy?

Nguyệt Phi Nhan kết thúc buổi huấn luyện, nghi ngờ nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng.

- Không có gì, chúng ta trở về khu Trung Ương đi.

Hi Bối Kỳ đứng lên nói sang chuyện khác.

- Đi thôi, trở về uống nước có ga màu hồng.

Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan tỏa sáng.

………….

Bên trong cung điện thành Huyền Vũ.

Cộc cộc cộc ~~~

Tiểu Mật gõ cửa Thiên Điện tạm thời của Tố Cẩm, hô:

- Tiểu thư Tố Cẩm, phi thuyền còn một giờ nữa sẽ cất cánh, hiện tại đi tới sân bay là vừa ạ.

- Ừm, ta tới ngay.

Trong Thiên Điện truyền ra giọng nói mát lạnh của Tố Cẩm.

- Đại nhân đang chờ ngươi ở bên ngoài cung điện.

Tiểu Mật lại nhắc nhở một câu.

Trong phòng lập tức an tĩnh, Tố Cẩm kinh ngạc hỏi:

- Mục Lương muốn đưa ta đi sân bay sao?

- Đúng vậy.

Tiểu Mật ngây thơ lên tiếng.

Phòng trong lại an tĩnh một hồi, qua thời gian mấy hơi thở thì cửa phòng bật mở, Tố Cẩm đi ra ngoài, cô mặc một chiếc váy dài trắng, trên mặt không tô phấn son.

- Đi thôi.

Tố Cẩm mềm nhẹ nói.

Tiểu Mật chớp đôi mắt đẹp, vươn tay ý bảo cô ấy đi trước.

Hai người tới bên ngoài cung điện, Mục Lương đã đợi được một lúc.

Tố Cẩm đi tới trước mặt Mục Lương, nhẹ giọng hỏi:

- Chúng ta ngồi xe thú sao?

- Không cần, ta mang ngươi bay qua đó.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ừ, cảm ơn.

Tố Cẩm mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như nước.

Mục Lương vươn tay ra rồi nhìn nàng.

Tố Cẩm sửng sốt một chút, vài giây sau mới phản ứng lại, vươn tay đặt lên lòng bàn tay của Mục Lương.

Anh nắm chặt tay của cô, cả hai phóng lên không trung, bay về phía Ngoại Thành.

Tốc độ bay của anh không nhanh, càng giống như hóng gió.

Vù vù vù ~~~

Tố Cẩm quay đầu nhìn về phía Mục Lương, giơ tay ngăn chặn mái tóc đang bay rối loạn, cảm thụ được tim đập nhanh hơn.

Anh hơi quay đầu, hỏi:

- Đồ đạc đã thu thập xong rồi sao?

- Vốn dĩ ta không mang gì nhiều, không cần thu thập.

Tố Cẩm nhẹ nhàng lắc đầu.

Mục Lương cười khẽ một tiếng, hỏi:

- TV ta đưa cho ngươi có mang theo chứ?

- Đương nhiên, ta còn muốn trở về đi xem phim điện ảnh mà.

Cô cười khúc khích.

Anh ôn hòa nói:

- Phim truyền hình chuẩn bị ra mắt rồi, ngày mai sẽ phát tập một, ngươi cũng có thể xem ở trên phi thuyền.

- Ừm.

Ánh mắt của Tố Cẩm sáng ngời.

Cô còn muốn nói điều gì nhưng lại bị Mục Lương cắt đứt.

Anh nhắc nhở một câu:

- Chúng ta đến nơi rồi.

Tố Cẩm nghe vậy thì nhìn ra xa, sân bay cực lớn đã ở trước mặt, ba chiếc phi thuyền vận chuyển đậu song song với nhau.

Mục Lương mang Tố Cẩm bay về phía sân bay, lúc này đã có thể nhìn thấy Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan đang phất tay với bọn họ.

- Chuẩn bị xong hết chưa?

Hai chân của Mục Lương chạm đất, buông tay Tố Cẩm.

Đôi mắt vàng kim của Hi Bối Kỳ hơi co rút lại, cô nhìn chằm chằm tay của Tố Cẩm và Mục Lương, trong lòng buồn bực.

Nguyệt Phi Nhan nghiêm mặt trả lời:

- Đã chuẩn bị xong rồi, đến giờ là có thể cất cánh.

- Thành chủ đại nhân, chúng ta cũng chuẩn bị xong rồi!

Hạ Lạc và Tát Nhạc Phân đi tới.

Mục Lương gật đầu, sau đó nhìn về phía cô gái tinh linh, dặn dò:

- Ừm, đây là lần đầu tiên Tát Nhạc Phân ra ngoài, chỗ nào không hiểu thì phải hỏi Hạ Lạc, hoặc dùng Trùng Cộng Hưởng để liên lạc khu Trung Ương.

- Rõ!

Tát Nhạc Phân kích động gật đầu liên tục.

- Chú ý an toàn, nhất là Hi Bối Kỳ, lần này ngươi cần trở về thành Dạ Nguyệt, nếu như gặp phải nguy hiểm, đánh thắng được thì đánh, không được thì có thể trốn tránh.

Mục Lương nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng.

- Yên tâm, ta rất quý trọng mạng nhỏ của mình.

Hi Bối Kỳ cười tươi như hoa.

- Ừm, chuẩn bị cất cánh rồi.

Anh gật đầu một cái.

- Vâng.

Nguyệt Phi Nhan và những người khác đồng loạt giơ tay cúi chào.

Nguyệt Phi Nhan nhìn về phía Tố Cẩm, thanh thúy nói:

- Chị Tố Cẩm, ngươi đi theo ta.

Lần này, phi thuyền do cô phụ trách sẽ đến căn cứ trung chuyển ở thành Tấn Nguyên, vừa lúc có thể mang Tố Cẩm trở về.

Hi Bối Kỳ thì đi thành Phi Điểu, Tát Nhạc Phân và Hạ Lạc đi căn cứ trung chuyển ở thành Phượng.

- Ừ.

Tố Cẩm đáp, sau đó quay đầu liếc nhìn Mục Lương.

Cô chần chừ, giọng điệu mang theo chút mất mát:

- Ta đi đây.

- Ừm, chú ý an toàn.

Mục Lương nói lời tạm biệt.

- Ngươi không có lời nào muốn nói với ta sao?

Tố Cẩm hơi ngẩng đầu lên, lông mi nhỏ dài run nhè nhẹ.

-...Khi nào rảnh rỗi nhớ thường xuyên tới đây.

Mục Lương muốn nói lại thôi nói.

-... Được.

Đôi mắt của Tố Cẩm lóe lên, tinh thần chán nản.

Cô bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi về phía phi thuyền, chỉ là mới đi hai bước thì dừng lại.

Cô hít sâu một hơi như để lấy thêm dũng khí, sau đó xoay người bước tới trước Mục Lương, nhón chân tới gần mặt của anh.

Hai mắt của Mục Lương mở to, trên môi xuất hiện một cảm giác mềm mại, chờ tới khi anh phục hồi tinh thần lại thì Tố Cẩm đã rời đi, bước nhanh đuổi theo cô gái tóc đỏ.

-...Ta bị chiếm tiện nghi sao?

Mục Lương chớp mắt.

Nguyệt Phi Nhan nghe được tiếng bước chân gấp gáp của Tố Cẩm, quay đầu quan sát vẻ mặt của cô ấy, kinh dị thốt lên:

- A, chị Tố Cẩm, tại sao mặt của ngươi lại đỏ như vậy?

- Trời hôm nay quá nóng.

Tố Cẩm đáp mà không hề quay đầu lại, nhanh chân tiến vào trong phi thuyền vận chuyển.

- Kỳ kỳ quái quái...

Nguyệt Phi Nhan nói thầm một tiếng, sau đó cũng đi vào phi thuyền.

Ông ông ông….

Không bao lâu, ba chiếc phi thuyền vận chuyển đồng thời khởi động, âm thanh vang dội khắp quảng trường.

Đông đông đông ~~~

Lúc này, chuông Huyền Vũ cũng vang lên, đại biểu đã đến giờ cất cánh.

- Mục Lương, chúng ta đi đây!

Trên phi thuyền vận chuyển, Nguyệt Phi Nhan quơ tay chào tạm biệt.

Mục Lương mỉm cười và giơ tay vẫy chào lại.

Ba chiếc phi thuyền chậm rãi lên cao và bay về phía kênh Sương Mù, tốc độ từ từ gia tăng, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.

- Tất cả phi thuyền đều rời đi, xem ra vẫn chưa đủ dùng.

Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.

Ánh mắt của anh lóe sáng, nửa tháng nữa chắc nhóm của Bối Vi Nhân sẽ trở về.

Mấy ngày nay, bên vương thành Tây Hoa truyền đến rất nhiều tin tức rất tốt, ví dụ như đã hoàn thành việc xanh hoá toàn thành, nhân viên phục vụ và nhân viên bán hàng đã sắp kết thúc giai đoạn huấn luyện, cửa hàng thì được trang hoàng hơn phân nửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận