Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2092: Đúng Vậy, Mục Lương Đẹp Trai Hơn Cha Nhiều



Sói Mặt Trăng kéo xe thú rời đi Khu Vực Trung Ương, chạy như bay về phía quảng trường Chủ Thành.

Hai bên đường cắm đầy cờ đỏ, trên cây còn treo đèn lồng.

- Còn mười phút nữa.

Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sắp đến thời gian định ra rồi.

- Sẽ tới kịp thôi.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Nguyệt Thấm Di không có tiếp lời, nàng lấy ra một tờ giấy và lẩm nhẩm ôn lại nội dung phía trên.

Đây là bản thảo diễn văn mà Mục Lương viết cho cô đọc, chỉ có mấy trăm chữ, cô đã nhớ kỹ ở trong đầu.

Hồ Tiên nghi ngờ hỏi:

- Không phải ngươi đã nhớ hết rồi sao?

Đêm qua, cô trở lại cung điện, vừa vặn nghe được Nguyệt Thấm Di đang luyện tập đọc diễn văn.

Nguyệt Thấm Di cười khổ nói:

- Hiện tại, ta có chút khẩn trương, sợ lên đài sẽ quên mất, đọc lại lần nữa cho chắc.

Nguyệt Thấm Lan buồn cười nói:

- Chị à, ngươi cũng là người gặp qua cảnh tượng hoành tráng, cái này có gì mà phải khẩn trương chứ.

Nguyệt Thấm Di từng làm Đại Ma Pháp Sư trong vương cung ở vương quốc Hải Đinh, đúng là không cần thiết phải lo lắng.

- Ngươi không hiểu, lần này có rất nhiều vương thất, quý tộc từ các vương quốc khác tới đây, trường hợp không giống nhau.

Nguyệt Thấm Di liếc em gái một cái.

- Vậy có cần ta cắt tóc, lên đài nói chuyện thay ngươi không?

Nguyệt Thấm Lan vừa nói vừa cầm lấy một lọn tóc của mình.

Cô và chị gái là song sinh, nếu không xét về mái tóc và vóc dáng, chỉ nhìn mặt thì có thể nói là giống nhau như đúc, điều chỉnh mái tóc một chút là được.

- Như vậy rất tốt, ta cắt tóc giúp ngươi.

Nguyệt Thấm Di xoay cổ tay một cái, lấy ra một cây kéo từ bên trong ma cụ không gian chứa đựng.

- Ai da, ta chỉ nói đùa thôi.

Nguyệt Thấm Lan sợ hết hồn, vội vàng tránh sang bên cạnh.

- Đừng trốn tránh, em gái tốt bụng của ta, không phải ngươi nói muốn lên đài thay ta sao?

Nguyệt Thấm Di nhướng mày nói.

- Không được.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay chỉnh sửa mái tóc rối loạn, lại khôi phục vẻ ưu nhã như trước.

- Chậc.

Nguyệt Thấm Di cảm thấy không thú vị mà thu hồi cây kéo.

Mục Lương buồn cười lắc đầu, hỏi:

- Nhóm của Mễ Nặc đã đến quảng trường rồi à?

- Ừm, đội nhạc phải chuẩn bị trước, Tiểu Nặc phải đi sớm để giám sát và hỗ trợ.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, hôm nay là thời gian đặc biệt, Trường Học và phần lớn nhà xưởng đều nghỉ, chỉ vì nghênh tiếp ngày đặc biệt này.

- Sắp đến quảng trường rồi.

Mục Lương nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã có thể nhìn thấy gác chuông chính giữa quảng trường.

……….

- Ngao ngao ngao ~

Bầy Sói Mặt Trăng tru lên, từ từ giảm tốc độ.

- Thành chủ đại nhân tới!

- Thành chủ đại nhân ~~~

Dân chúng đứng đầy hai bên con đường chính dẫn tới quảng trường, bọn họ vẫy tay reo hò và hoan hô.

Có dân trong thành lớn tiếng sửa đúng:

- Hiện tại phải gọi là quốc vương bệ hạ.

- Đúng vậy, phải gọi là quốc vương bệ hạ.

Những người xung quanh phụ họa.

- Quốc vương bệ hạ.

- Quốc vương bệ hạ ~~~

Các dân chúng hô to, hào hứng vẫy cờ đỏ trong tay.

Bên trong xe thú Sói Mặt Trăng, Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Các dân chúng đều đã đổi cách xưng hô rồi.

Mục Lương quay đầu nhìn thoáng qua, kinh ngạc hỏi:

- Ngươi sắp xếp người dẫn đường mọi người à?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Đương nhiên không có, đây là dân trong thành.... Các con dân của ngươi tự phát.



- Ừm, rất tốt.

Khóe môi của Mục Lương hơi cong lên, cảm giác được quần chúng ủng hộ thật tốt.

Sói Mặt Trăng chậm rãi kéo xe thú vào cổng lớn quảng trường, tiếng hoan hô lớn hơn nữa lập tức vang lên.

- Thành chủ đại nhân!

- Quốc vương bệ hạ!

Dân chúng trong quảng trường nhảy cẫng hoan hô, ra sức vẫy cờ đỏ.

- Cộp cộp cộp ~~~

Đội ngũ của xe thú Sói Mặt Trăng nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, bao gồm đám người vương thất, quý tộc kia.

Bọn họ nhìn chằm chằm xe thú hoa lệ cùng với bầy Sói Mặt Trăng uy phong, trong mắt không ít người đều hiện lên thần sắc ước ao.

Bọn họ lại nhanh chóng chú ý tới thành viên Đội Ám Sát U Linh Chiến Thuật đi hai bên xe thú, khi thấy khôi giáp hoa lệ trên người các nàng, đôi mắt ai nấy đều trợn tròn.

Có quý tộc kinh ngạc thốt lên:

- Khôi giáp mà các cô ấy mặc đều là ma cụ cao cấp sao?

Người có ánh mắt tốt đã phân biệt ra được:

- Không nhìn lầm đâu, đều là ma cụ cao cấp.

- Tê ~~~

Không ít người hít khí lạnh, hiển nhiên là đã bị khiếp sợ bởi “hào khí” của Đội Ám Sát U Linh Chiến Thuật.

- Bọn họ chắc là đội thân vệ của thành chủ thành Huyền Vũ.

Tề Nhĩ Nạp suy đoán với vẻ mặt hốt hoảng.

Trong mắt của Ước Mỗ toát lên vẻ hâm mộ:

- Ừm, chắc là vậy.

Linh Tịch líu lưỡi nói:

- Đội thân vệ đều được phân phối ma cụ cao cấp, như này cũng quá xa xỉ rồi.

- Đúng là quá xa xỉ, thật khiến người ta đố kỵ.

Ước Mỗ co giật khóe miệng.

Hắn muốn mua ma cụ cao cấp đều khó khăn, có tiền cũng không có chỗ mua, lúc này lại nhìn thấy hơn mười bộ ma cụ cao cấp, sao có thể không đỏ mắt cho được.

Ánh mắt của Tề Nhĩ Nạp lấp lóe, nói:

- Nghĩ biện pháp xem coi có thể mua được vài bộ không?

Ước Mỗ nghe vậy lập tức sáng mắt lên:

- Đúng vậy, chờ đại điển kiến quốc kết thúc, ta muốn đi gặp Mục Lương.

Xe thú Sói Mặt Trăng dừng lại ở trước đài cao, bầy Sói Mặt Trăng nằm rạp trên mặt đất, tiểu hầu gái bên ngoài buồng xe tiến lên mở cửa.

- Đến rồi.

Một giọng nói bình tĩnh vang lên.

Mục Lương dẫn đầu bước xuống xe, theo sau là Thấm Lan, Nguyệt Thấm Di và Hồ Tiên.

- Đông đông đông ~

Ngay sau đó, xung quanh quảng trường vang lên tiếng trống điếc tai, đó là tiếng trống trận hoan nghênh Mục Lương đến.

Dưới sân khấu, Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Đi thôi.

- Ừ.



Khóe môi của Mục Lương cong lên, mang theo các cô gái bay lên trời, nhẹ nhàng rơi vào bên trên đài cao.

Sự xuất hiện của bốn người lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người có mặt tại hiện trường.

- Quốc vương bệ hạ ~~~

Dân chúng đồng thanh hô to, lúc này mọi người đã thống nhất cánh xưng hô, tiếng sau cao hơn tiếng trước.

Linh Tịch nghiêng đầu nhìn lên, ngạc nhiên nói:

- Đây là thành chủ thành Huyền Vũ à, rất đẹp trai.

- Đẹp trai, có chỗ nào đẹp chứ?

Ước Mỗ đen mặt hỏi.

- Nói thật là dễ nhìn hơn ngươi.

Linh Tịch nhịn cười nói.

Đôi mắt đẹp của Linh Vận sáng lên, nói:

- Đúng vậy, Mục Lương đẹp trai hơn cha nhiều.

-....

Khóe mắt của Ước Mỗ co giật một cái, hắn thương yêu con gái như vậy là uổng công phải không?

- Cũng đẹp trai hơn cha của ta nữa.

Lăng Hương thanh thúy nói.

-.... Câm miệng.

Tề Nhĩ Nạp nhức đầu ngăn con gái lại.

Dù ngoài miệng hai người không thừa nhận, nhưng trong lòng hắn lại không cách nào phủ nhận được Mục Lương vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ hơn bản thân.

Ở hàng ghế đối diện, đôi mắt của Tô Lâm Y Tư phát sáng, mấy tháng không thấy Mục Lương, cô phát hiện hắn càng làm cho người ta mê muội hơn trước.

- Ngài ấy càng trở nên sâu không lường được.

Tô Lâm Y Tư nhẹ giọng lẩm bẩm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận