Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 481: Đại Trưởng Lão Gia Tộc Dạ Nguyệt Đến

- Thành chủ đại nhân, hôm nay ngài muốn dạy chúng ta cái gì?
Bé trai đầu trọc to gan lên tiếng hỏi.
- Hôm nay, ta kể về ‘Tây Du Ký ’.
Mục Lương chắp hai tay sau lưng.
Bên trong Tây Du Ký có rất nhiều ‘Phi Nhân Loại’, hơi thay đổi một chút, sửa lại suy nghĩ về ấn tượng người thú cho bọn nhỏ.
- Tây Du Ký?
Bọn nhỏ đều an tĩnh lại, bộ dáng nghiêm túc làm cho Y Lệ Y nhếch mép một cái.
Khi cô dạy học, bọn nhỏ cũng không có tập trung như vậy.
- Trước đây cực kỳ lâu, ở một nơi gọi là Hoa Quả Sơn......
Mục Lương dùng chất giọng tràn đầy tình cảm kể lại Tây Du Ký bản dị giới.
Bọn nhỏ nghe say sưa ngon lành, trẻ em người thú càng vô cùng kích động, nhân vật chính trong Tây Du Ký rõ ràng chính là người thú.
Ở cửa ra vào, Y Lệ Y với Nguyệt Thấm Lan đều nghiêng lỗ tai nghe, rõ ràng cảm thấy rất hứng thú.
Trôi qua nửa giờ, Mục Lương kể xong hai chương đầu trong Tây Du Ký bản dị giới.
- Tốt, hôm nay kể đến đây thôi.
Anh ôn hòa nói.
- Thành chủ đại nhân, sau này Tôn Ngộ Không thế nào?
Đứa bé đầu trọc vội vàng hỏi, trong mắt trong veo tràn đầy tò mò.
- Lần sau lại kể cho ngươi nghe.
Khóe miệng của Mục Lương khẽ nâng.
- A, Thành chủ đại nhân, lần sau bao giờ ngài tới?
Bé nam đầu trọc gấp giọng hỏi.
- Lần sau lúc nào......
Con mắt màu đen của Mục Lương lấp lóe, chậm rãi nói:
- Chờ bài kiểm tra trắc nghiệm các ngươi trung bình được 80 điểm, ta sẽ đến kể tiếp.
Bây giờ, một tháng trường học sẽ tổ chức 3 kỳ thi, mỗi mười ngày đều phải tiến hành một lần trắc nghiệm, để kiểm tra tình huống học tập của các em nhỏ.
- Vâng.
Bé nam đầu trọc lớn tiếng nhất đáp lại.
Trình Tiếu nghiêng ngửa không quan tâm, tức giận nâng miệng lên.
Mỗi lần trắc nghiệm, trong mấy người điểm số thấp nhất, đều có bạn đầu trọc chảy nước mũi này.
- Được rồi, các ngươi phải hòa đồng với nhau, học nhiều kiến thức.
Mục Lương nói lời khích lệ.
- Vâng.
Khuôn mặt bọn nhỏ hưng phấn, đỏ ửng.
- Đi thôi, trở về.
Mục Lương quay người đi xuống bục giảng, được hộ vệ Khu Trung ương vây quanh, trở lại xe ngựa với Nguyệt Thấm Lan.
Sơn Hải Quan, Cát Tư mang theo Lan Na lần nữa tới chơi.
Lần này, hai người không bị ngăn cản, thành công đi vào Phố Buôn Bán.
Lúc này, Phố Buôn Bán đã sớm huyên náo tiếng người, người ra vào cửa hàng tấp nập.
Phần lớn người đều xách theo túi da thú, trước khi đi vào, túi da thú xẹp lép, sau khi ra ngoài túi đều chứa đến phình to lên.
Trong mắt Cát Tư lộ dị sắc, không nhịn được dừng lại, ngắm Phố Buôn Bán thêm một tí nữa.
Lan Na nhịn không được lên tiếng nhắc nhở:
- Đại trưởng lão, thời gian cấp bách......
- Đi thôi.
Cát Tư thu lại suy nghĩ.
- Chào, lại gặp mặt.
Hồ Tiên bước uốn éo đi tới, cầm trong tay sản phẩm mới của Tiệm Đồ Uống Lạnh mới bán: Trà trái cây.
Vì giá cả hoa quả với trà tinh thần đều không rẻ, cho nên giá của món này cao ngoài định mức cao.
- Hồ Tiên các hạ.
Con mắt màu vàng óng của Lan Na lấp lóe.
Cao thủ cấp 7!
Trong lòng Cát Tư cảnh giác, có thể cảm nhận được thực lực của đối phương tương đương với mình, không thể coi thường.
Hồ Tiên ngắm kĩ Cát Tư, sau đó nhìn về phía Lan Na, lạnh nhạt hỏi:
- Lần này lại đến tìm đại nhân Mục Lương?
- Đúng vậy.
Lan Na nghiêm túc gật đầu, thành khẩn nói:
- Xin Hồ Tiên các hạ có thể dẫn bọn ta đi vào.
- Không vội.
Hồ Tiên khẽ hút ly nước trong tay, lạnh nhạt nói:
- Buổi sáng hôm nay, đại nhân Mục Lương sẽ đến trường học giảng bài, tiếp theo còn phải đi kiểm tra đồng ruộng, trại chăn nuôi với vườn trái cây, không có trở về nhanh như vậy.
Khóe mắt của Cát Tư nhảy lên, người đứng đầu một thành mỗi ngày đều phải làm nhiều chuyện như vậy?
Khuôn mặt của lão âm trầm, trong lòng khó chịu, nhưng cũng không biết làm sao, chỉ có thể nín.
- Thế nhưng...
Lan Na nửa híp mắt, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ.
- Các ngươi có thể tùy tiện dạo chơi Phố Buôn Bán, chờ tới gần giữa trưa, lại vào thành tìm Mục Lương.
Hồ Tiên lung lay đuôi cáo, quay người rời đi.
Cô muốn đi tìm nhân viên cửa hàng, muốn thêm ít mật ong vào trà trái cây, hương vị không đủ ngọt.
Lan Na đưa mắt nhìn Hồ Tiên rời đi, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi:
- Đại trưởng lão, làm sao bây giờ?
- Chờ đi.
Cát Tư thở dài, nếp nhăn ở khóe mắt lại nhiều hơi một tí.
Trong lòng của lão đang lo lắng không biết Áo Lợi Ba hiện tại như thế nào?
Hai người đi dạo Phố Buôn Bán 2 vòng, tiêu khiển thời gian, cũng không có hứng thú nghiêm túc đi dạo những cửa hàng kia.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chờ đến lúc Hồ Tiên gặp lại hai người, đã tới gần giữa trưa.
Lan Na vội vàng hỏi:
- Hồ Tiên các hạ, bây giờ có thể gặp Thành chủ đại nhân chưa?
- Đi theo ta.
Hồ Tiên cười nhạt một tiếng, dáng đi thướt tha đi về phía Úng thành.
- Hô......
Lan Na thở phào.
Hai người vội vàng đuổi theo bước chân của Hồ Tiên, xuyên qua Úng Thành đi vào Khu Ngoại thành.
Dọc theo con đường này, Cát Tư nhìn xung quanh, thần sắc kinh ngạc.
Dù chỉ mới nghe Tam trưởng lão miêu tả qua cảnh quan ngoại thành, bây giờ tận mắt nhìn thấy, vẫn rất làm cho người sợ hãi khen ngợi.
Sau mười lăm phút, 3 người đi tới trước cổng chính Khu vực Trung ương, hộ vệ nơi này tiến hành kiểm tra thông thường.
Dù Cát Tư không muốn, cũng phải cắn lấy răng, kiềm chế cho hộ vệ kiểm tra.
Hai phút sau, 3 người tiếp tục đi về tầng trên cao Khu Trung ương.
Cảnh quan nơi này lại một lần nữa làm cho Cát Tư thất thần.
Sau gần mười phút, Hồ Tiên mang theo hai vị Ma Cà Rồng đến Cung điện, sắp xếp ngồi chờ trong phòng khách.
- Tiểu Lan, đại nhân Mục Lương trở về chưa?
Hồ Tiên đi tới sảnh chính, vừa vặn trông thấy tiểu hầu gái đang vội đi phòng bếp làm việc.
Vệ ấu Lan yếu ớt nói:
- Tiểu thư Hồ Tiên, đại nhân Mục Lương vừa trở về không bao lâu, đang làm việc trong phòng.
- Đi, ta đi xem một chút.
Hồ Tiên bước uốn éo đến phòng làm việc.
Trong thư phòng, anh đang định chế tạo vỏ bình chữa cháy, trước tiên cần làm một cái bình hình trụ tròn, đơn giản mà dễ dùng.
Anh còn đang nghĩ đến chế tạo một quả cầu qua dập lửa như quả lựu đạn, sau khi rót nước vào, ném vào bên trong lửa sẽ tiện hơn.
Cộc cộc cộc !
Cửa phòng bị gõ vang, đánh gãy suy nghĩ của anh.
- Vào đi.
Anh ngẩng đầu nhìn lại.
- Mục Lương, người thành Dạ Nguyệt tới.
Hồ Tiên đẩy cửa ra ló đầu vào, tùy ý nói một câu.
- Ta đã biết.
Mục Lương thuận miệng lên tiếng, xoa xoa tay rời khỏi phòng làm việc.
Hai người tới phòng khách, sắc mặt của Mục Lương lạnh lùng, ngồi ở vị trí chủ vị, quét mắt nhìn hai người.
Tim của Cát Tư run lên, đối phương không có phát ra khí thế, lại có thể làm cho trong lòng lão run sợ.
Đại trưởng lão nhìn vào con mắt màu đen thâm thúy của anh, phát hiện bản thân hoàn toàn nhìn không thấu người trẻ tuổi trước mắt.
- Thành chủ các hạ, vị này là Cát Tư, Đại trưởng lão gia tộc Dạ Nguyệt chúng ta.
Khuôn mặt của Lan Na nghiêm túc giới thiệu.
Gương mặt của Mục Lương không thay đổi gật đầu.
- Thành chủ các hạ, lần này tới là vì chuyện của nhóm Áo Lợi Ba.
Cát Tư dùng chất giọng khàn khàn mở miệng nói.
- Bốn vị trộm máu kia?
Sắc mặt của Mục Lương bình tĩnh, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, phát ra âm thanh ‘Cộc cộc cộc’.
- Đúng vậy.
Da mặt của Cát Tư giật giật, cảm thấy rất lúng túng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận