Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2046: Cà Phê Vị Trái Cây



Giá cà phê đắt hơn trà sữa một phần ba, trước đây không có quá nhiều người thích uống cà phê bởi vì nó quá đắng.

Nhưng sau khi đẩy ra cà phê vị trái cây, cộng thêm việc Hồ Tiên dán áp-phích của Nguyệt Thấm Di ở mặt tiền cửa hàng, còn lén lút truyền ra việc - thành chủ thành Huyền Vũ thích uống cà phê-, cho nên bây giờ lượng cà phê tiêu thụ đã tăng lên không ít.

Mà người mua nhiều nhất chính là những quý tộc và phú thương kia.

Dưới cái nhìn của bọn họ, món mà thành chủ thành Huyền Vũ đều thích uống nhất định là đồ tốt, có thể phô bày thân phận và phẩm vị của bọn họ.

Phượng Nhi đưa tinh thạch ma thú trả tiền, Linh Vận đã tìm được chỗ ngồi gần cửa sổ, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy cảnh đường phố bên ngoài.

Cà phê đang được chế biến, sau khi làm xong thì nhân viên bán hàng sẽ đưa đến tận bàn.

Trong thời gian chờ đợi, Phó Kỵ Sĩ Trưởng thấp giọng hỏi:

- Công chúa điện hạ, khi nào thì chúng ta trở về?

- Việc này không nóng vội, ta muốn ở lại đây chơi thêm một tháng nữa.

Linh Vận phất tay nói.

- Lại chơi thêm một tháng?

Phó Kỵ Sĩ Trưởng co giật khóe miệng.

Hắn nhớ tới lời mà quốc vương dặn dò trước khi đi, công chúa tương đối tùy hứng, không thể luôn nghe theo nàng, chỉ có thể chơi tối đa một tháng.

Linh Vận nhìn về phía Phó Kỵ Sĩ Trưởng, hỏi:

- Có chuyện gì à?

- Nhưng chúng ta không có nhiều tinh thạch ma thú để chơi tiếp.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng bịa ra một lý do.

Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Linh Vận trừng lớn, kinh ngạc hỏi lại:

-, chúng ta sắp xài hết tinh thạch ma thú rồi sao?

- Đúng vậy, chỉ có thể lại chơi nửa tháng thôi.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng nói dối không chớp mắt.

- Vậy không được.

Linh Vận nhăn mày.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng khuyên bảo:

- Nếu không còn cách khác, vậy thì nửa tháng sau chúng ta trở về đi.

- Không cần đâu, ta có biện pháp rồi!

Đôi mắt đẹp của Linh Vận đột nhiên sáng ngời.

- Là biện pháp gì?

Trong lòng Phó Kỵ Sĩ Trưởng có một loại dự cảm xấu.

Linh Vận ngây thơ nói:

- Đi tìm thành chủ thành Huyền Vũ nha, mượn ngài ấy một ít tinh thạch ma thú thì tốt rồi, sau này chúng ta trả lại gấp bội cho ngài ấy.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng nghiêm mặt nói:

- Như vậy sao được, điện hạ là công chúa của vương quốc Tề Nhĩ Vô, làm như vậy sẽ...

- Sẽ cái gì chứ?

Linh Vận bĩu môi hỏi.

- Sẽ...

Phó Kỵ Sĩ Trưởng co giật khóe miệng, câu nói kế tiếp có chút thất lễ, không biết hắn có nên nói hay không.

- Sẽ khiến vương thất Tề Nhĩ Vô mất mặt.

Phượng Nhi nhỏ giọng tiếp lời.

- Không thể nào, ai mà chẳng có khi khó khăn chứ!

Linh Vận tức giận nói.

- Nhưng vì chơi bời mà đi vay tiền quý tộc khác, việc này thật sự là không có thể diện, nếu người khác biết được sẽ cho rằng vương thất Tề Nhĩ Vô suy sụp rồi.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng nghiêm mặt nói.

-...

Linh Vận há miệng, vì mặt mũi của vương thất, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp, rồi nhìn về phía quầy hàng, do dự nói:

- Có phải vừa rồi ta quá tùy hứng, mua quá nhiều cà phê rồi không?

-...

Phó Kỵ Sĩ Trưởng yên lặng một hồi, sau đó vẫn nghiêm mặt nói:

- Không đâu, điện hạ thích là tốt rồi.

- Cà phê của các ngươi đây.

Lúc này nhân viên bán hàng bưng khay đi tới, đặt ba mươi lăm ly cà phê ở trên mặt bàn.

Trong ba mươi lăm ly cà phê này, có một nửa là nóng, một nửa là lạnh, khí lạnh và khí nóng bay lên cùng lúc.

- Có vẻ uống rất ngon.

Đôi mắt đẹp của Linh Vận sáng lên.

Cô bưng một ly cà phê đá lên rồi nhấp một miếng, mùi hương cà phê thuần khiến kết hợp với vị trái vải, vị trái cây trung hòa vị đắng của cà phê khiến cho món uống này ngon hơn rất nhiều.

- Ngọt ngào, đăng đắng, rất uống ngon.

Cô chớp mắt rồi bình luận một câu.

Cô lại nếm thử một ly cà phê khác, vẫn là vị trái cây, lần này là vị quả quýt, ngọt hơn một chút.

Linh Vận kinh ngạc nói:

- Cái này cũng uống ngon.

Các Kỵ Sĩ và Ma Pháp Sư trơ mắt nhìn, ngửi mùi thơm nồng của cà phê bay tới.

Linh Vận nhìn về phía đám người Phó Kỵ Sĩ Trưởng, nhẹ nhàng bảo:

- Các ngươi cũng uống đi, một người một ly, còn lại đều là của ta.

Cô gọi ba mươi lăm ly cà phê, vốn dĩ là uống không hết, chỉ biết chọn những ly thoạt nhìn có vẻ uống ngon, còn lại đều cho nhóm Kỵ Sĩ.

- Điện hạ, ngài cứ uống đi.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng lắc đầu.

- Ta uống không hết, bỏ đi sẽ rất lãng phí.

Linh Vận ngây thơ nói.

Cô đẩy một ly cà phê màu nâu đậm tới trước mặt Phó Kỵ Sĩ Trưởng, nói:

- Đây là của ngươi.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng do dự một chút, vẫn là không có đưa tay tiếp nhận.

- Đây là mệnh lệnh.

Linh Vận nghiêm mặt nói.

- Vâng.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận ly cà phê trước mặt.

Linh Vận lại đưa một ly cà phê bỏ thêm sữa thú cho Phượng Nhi:

- Phượng Nhi, đây là của ngươi.

- Cám ơn điện hạ.

Phượng Nhi ngoan ngoãn hành lễ, vươn tay tiếp nhận cà phê.

Rất nhanh, các Ma Pháp Sư và Kỵ Sĩ còn lại đều cầm một ly cà phê trên tay.

- Đắng quá đi...

Phượng Nhi uống một ngụm rồi bĩu môi nói.

- Vậy sao?

Linh Vận kinh ngạc hỏi lại.

Nhân viên bán hàng mỉm cười giải thích:

- Nếu uống nhiều rồi thì sẽ cảm thấy ngon hơn, các quý tộc và người của vương thất rất thích món này.

- Thật vậy chăng?

Trong mắt của Phượng Nhi lộ ra biểu cảm nghi ngờ.

- Đương nhiên, quý khách có thể uống nhiều thêm một chút.

Nam nhân viên gật đầu khẳng định.

Phượng Nhi nửa ngờ nửa tin, một hơi uống xong nửa ly cà phê, hương vị đặc biệt của cà phê nở rộ trong khoang miệng, sau khi cho thêm sữa thú thì hương vị trở nên ngọt ngào và ngon hơn hẳn.

Phượng Nhi kinh ngạc thốt lên:

-, thật sự dễ uống hơn rồi!

Cô ta chậm rãi hưởng thụ dư vị, thiếu vài phần đắng, thêm mấy phần thơm nồng.

Trên mặt nhân viên phục vụ lộ ra nụ cười vui vẻ, nàng đã thành công thay đổi ấn tượng đầu tiên của khách hàng đối với cà phê.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng chậm rãi gật đầu, nói:

- Có thể nâng cao tinh thần, đây là đồ tốt.

Hắn uống xong một ly cà phê đá, tinh thần trở nên tốt hơn nhiều, cảm giác có thể đi dạo với công chúa thêm nhiều vòng nữa.

- Nhưng ta vẫn thấy trà sữa uống ngon nhất.

Cuối cùng, Linh Vận tổng kết một câu.

……

Cung điện, trong thư phòng.

Mục Lương ngồi ngay ngắn ở trên Long Ỷ, bút ở trong tay đang xoay tròn liên tục, ngước mắt nhìn về phía đứng trước mặt Già Lạc.

Già Lạc uyển chuyển hỏi:

- Thành chủ đại nhân, tìm ta tới là có chuyện gì?

Mục Lương ôn hòa đáp:

- Ta muốn hỏi hỏi, hiện tại xe lửa được tạo ra bao nhiêu chiếc?

Linh khí công xưởng người phụ trách là Già Lạc, tuy chế tạo xe lửa là giao cho chị em Lê Nhã, nhưng quản lý vẫn là cô đang phụ trách.

Già Lạc nhẹ nhàng báo cáo:

- Hiện nay, bên xưởng đã hoàn thành xong tám chiếc, đã vận hành sử dụng thử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận