Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2075: Muốn Dung Nhập Vào Cuộc Sống Của Anh



- Phụt...

Nguyệt Thấm Lan không khỏi phụt cười, có thể thấy được cuốn kịch bản phế đến mức nào.

- Đúng rồi, có chút tình huống ta cần nói với ngươi một tiếng.

Mục Lương lộ ra thần sắc nghiêm túc.

- Ừm, ngươi nói đi.

Nguyệt Thấm Lan cũng nghiêm túc.

- Công tác xanh hóa ở Vệ Thành Số Tám không tệ, nhưng lại có vấn đề lớn về việc tưới nước, rất nhiều câu xanh đã có dấu hiệu chết héo.

Mục Lương nghiêm túc nói:

- Vấn đề vệ sinh cũng không bằng những Vệ Thành khác, trên đường có rất nhiều rác rưởi không được dọn dẹp đúng lúc.

- Thì ra vẫn còn có mấy vấn đề này.

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy sắc mặt nhất thời cũng trở nên nghiêm túc.

Cô cau mày, quyết định tìm người quản lý Vệ Thành Số Tám nói chuyện một chút, đồng thời còn sẽ bị trừ điểm khảo hạch.

- Ừ, ngươi mau để bọn họ giải quyết càng nhanh càng tốt.

Mục Lương bình thản nói.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu đáp:

- Yên tâm đi, một hồi nữa ta sẽ đến Vệ Thành Số Tám.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Bảo Mễ Á mang ngươi qua đó, trời sắp tối rồi, đi sớm về sớm.

- Vâng!

Nguyệt Thấm Lan đứng lên, đạp giày cao gót nhanh chóng đi ra thư phòng.

Mục Lương nhìn Nguyệt Thấm Lan rời đi với khí thế hung hăng, trong mắt nhiều chút ý cười.

Anh cầm lấy kịch bản còn lại, đọc nhanh như gió, chẳng mấy chốc thì ý cười trong mắt đã không thấy tăm hơi.

- Thật sự là viết quá kém.

Mục Lương thở dài, rồi cầm lấy cuốn kịch bản tiếp theo, lật được vài tờ rồi lại vứt sang một bên.

……

Nửa giờ sau.

Mục Lương nhức đầu nói:

- Thật muốn đến Địa Cầu trói vài tác giả mang qua đây...

Anh đã đọc xong kịch bản trên bàn, tất cả đều không ngoại lệ là không thể dùng được.

………

- Cộc cộc cộc ~~~

Trong cung điện, cửa thư phòng bị gõ vang.

- Vào đi.

Mục Lương đáp mà không ngẩng đầu lên.

- Cọt kẹt ~

Tố Cẩm nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng, khuỷu tay che chở bánh ga-tô vừa mới ra lò.

Anh ngửi được mùi ngọt ngào của bánh, kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Tố Cẩm thì sự kinh ngạc trên mặt anh càng tăng lên.

Tố Cẩm dịu dàng hỏi:

- Ta nướng xong bánh ga-tô rồi, ngươi còn muốn nếm thử một chút không?

- Đúng lúc ta đang đói bụng.

Khóe môi của Mục Lương giơ lên.

Đáy mắt của Tố Cẩm hiện lên vẻ vui mừng, cô dịu dàng bước tới bên cạnh anh, đặt chiếc bánh ga-tô có hình thù kỳ lạ ở trên bàn, nhẹ giọng nói:

- Ta làm hơi xấu một chút, mùi vị chắc không tệ lắm, ngươi nếm thử, nếu không ăn được thì lại vứt bỏ.

Bánh ga-tô mà Tố Cẩm làm có hình trụ tròn, chỉ là ngoại hình hơi chút xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn khá là khó coi.

- Ừ, để ta thử!

Mục Lương cầm lấy muỗng nhỏ, múc một khối bánh ga-tô rồi cho vào miệng.

Bánh ga-tô mềm mại ngọt ngào, mùi vị không tính là ăn ngon nhưng cũng không tính là khó ăn.

- Thế nào?

Tố Cẩm mấp máy môi hồng.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ăn ngon, ngươi không nếm thử à?

Khuôn mặt của Tố Cẩm ửng đỏ, lắc đầu nói:

- Không có, đây là chiếc bánh duy nhất không bị cháy đen.

- Vậy ngươi nếm thử xem.

Mục Lương múc một khối bánh ga-tô rồi đưa đến bên môi cô.

Đôi mắt đẹp của Tố Cẩm hơi run rẩy, nhịp tim đột nhiên nhanh hơn.

Cô hé môi, cắn khối bánh ga-tô trên muỗng, phát hiện rất ngọt ngào.

- Như thế nào?

Mục Lương buông cái muỗng rồi hỏi.

Lỗ tai của Tố Cẩm ửng đỏ, mềm mại nói:

- Cũng không tệ lắm, nhưng vẫn không ngon bằng nhóm của Tiểu Mật.



- Lần đầu làm được như vậy đã rất khá rồi.

Mục Lương khen ngợi.

- Ừ, vậy ta luyện tập thêm một chút.

Tố Cẩm nhoẻn miệng cười.

- Ừm!

Mục Lương cười khẽ vài tiếng.

- Còn lại ngươi ăn đi, ta đi hỗ trợ mọi người dọn dẹp phòng bếp.

Tố Cẩm nói rồi muốn xoay người rời đi.

Cô làm bánh ga-tô cả một buổi chiều, kém chút nữa hủy hoại phòng bếp, hiện tại các tiểu hầu gái đang vội vàng dọn dẹp, có chút ngượng ngùng ăn không ngồi rồi, cho nên muốn đi hỗ trợ.

Anh từ tốn nói:

- Những chuyện này cứ để nhóm của Tiểu Mật làm là được rồi.

- Nơi đó hơi loạn, ta đi giúp một tay.

Tố Cẩm áy náy nói.

- Vậy ngươi đi đi.

Mục Lương hiểu rõ, cô ấy muốn dung nhập vào cuộc sống của mình.

Có điều các tiểu hầu gái đều hiểu đạo đãi khách, những chuyện như để khách quý hỗ trợ dọn dẹp phòng bếp chắc sẽ không phát sinh.

Tố Cẩm xoay người rời đi thư phòng, khi trở lại phòng bếp thì các tiểu hầu gái vẫn còn đang sắp xếp lại quầy nấu ăn và bếp.

- Ta giúp mọi người một tay.

Tố Cẩm cuốn tay áo lên, cầm khăn chuẩn bị lau mặt bàn.

- Tiểu thư Tố Cẩm cứ để đó, chúng ta làm là được rồi.

Tiểu Mật thấy thế vội vã đi lên trước, nhẹ nhàng rút đi khăn lau trong tay Tố Cẩm.

Tiểu Tử ngây thơ nói:

- Tiểu thư Tố Cẩm, ngươi tới chính sảnh xem phim truyền hình đi, hiện giờ chắc đang chiếu tập phim mới nhất đấy.

- Ta có thể giúp mà.

Tố Cẩm mấp máy môi hồng.

Tiểu Mật thanh thúy nói:

- Không cần đâu, ngài cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta dọn dẹp thoáng cái là xong rồi.

- Vậy được rồi.

Tố Cẩm bất đắc dĩ, thấy các tiểu hầu gái “canh phòng nghiêm ngặt” như vậy, muốn trợ giúp cũng khó.

Cô xoay người rời đi phòng bếp, đúng lúc tình cờ gặp được Nguyệt Thấm Di đi vào cung điện.

Nguyệt Thấm Di chợt dừng bước, sửng sốt một chút liền hỏi:

- A, Tố Cẩm? Không phải ngươi đã đi rồi sao?

- Ta vừa trở về hôm qua.

Tố Cẩm nhẹ giọng đáp.

- Ồ, ra là vậy.

Nguyệt Thấm Di chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, áy náy nói:

- Ta đi rửa mặt một chút.

- Ưm

Tố Cẩm lịch sự gật đầu.

Nguyệt Thấm Di thì thầm câu gì đó rồi cất bước đi về phía Thiên Điện.

…….

Màn đêm buông xuống.

Hồ Tiên và những người khác bận bịu cả ngày lục tục trở lại cung điện, khi nhìn thấy Tố Cẩm thì đều có chút kinh ngạc, mọi người vui vẻ chào hỏi rồi trở lại Thiên Điện của mình.

Nửa giờ sau, tất cả rửa mặt xong xuôi đi tới nhà ăn, các tiểu hầu gái đã chuẩn bị bữa tối.

- A, mẹ Thấm Di cũng trở lại rồi!

Nguyệt Phi Nhan đi vào nhà ăn, kinh ngạc nhìn về phía Nguyệt Thấm Di.

- Thế nào, nhìn thấy ta rất kinh ngạc à?

Nguyệt Thấm Di buồn cười hỏi.

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói:

- Có một chút, vì đã lâu rồi mẹ Thấm Di không trở về cung điện nha.

- Còn không phải là do việc quay chụp quá nhiều sao.

Nguyệt Thấm Di thanh thúy nói.

- Vâng, chị của ta quả là người bận rộn.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Nguyệt Thấm Di liếc em gái một cái, quyết định không đấu võ mồm với em mình.

- Mọi người ăn cơm đi.

Mục Lương cười nói.

- Vâng ~~~

Sau khi Mục Lương gắp một miếng thịt thì các cô gái đều cầm đũa lên.

- Chị Tố Cẩm ăn thịt đi.

Mễ Nặc ngây thơ nói.

Tố Cẩm gật đầu với cô gái tai thỏ:

- Cảm ơn!

Mễ Nặc nhìn về phía Nguyệt Thấm Di, tò mò hỏi:

- Tối nay chị Thấm Di trở về là vì chuẩn bị cho đại điển kiến quốc sao?

- Ừm, Mục Lương bảo ta sẽ cùng lên sân khấu.

Nguyệt Thấm Di nhún vai, nhìn về phía Mục Lương, bất đắc dĩ nói:

- Ta còn không biết đi lên phải nói cái gì đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận