Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 219: Gian Tế Là Kẻ Khó Bắt Nhất

Cô lại dùng bóng đen bọc hai người lại, bắt đầu ẩn núp đi về phía trên cao.
Hai người một đường dễ dàng lên tới Khu vực Trung ương.
Cô nhìn cây cối tươi tốt xung quanh, trong mắt hai người có tia khiếp sợ.
Ngải Lỵ Na lấy tay chọc chọc Ngôn Băng, im lặng ra hiệu:
- Nên ra tay rồi, các cô ấy đã chạy tới cung điện của Phủ Thành Chủ.
Về phần có kẻ đột nhập vào ở phủ thành chủ đã không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần biết rằng mục tiêu là Thành Chủ Phủ, các cô đã có thể giải quyết đối phương.
- Ừm, động thủ.
Ngôn Băng không tiếng động chỉ vào cô gái tóc đen, ý nói đó là mục tiêu của cô.
- Không thành vấn đề.
Ngải Lỵ Na im lặng giơ thủ thế.
Đối thủ của cô là cô gái nhỏ với hai bím tóc đuôi ngựa màu vàng.
Cô gái tóc hồng thật sự có chút không muốn động thủ, thật vất vả mới có một cô gái nhỏ có cùng chiều cao với mình.
- Có nhiều cây quá đi.
Hi Bối Kỳ trợn to hai mắt nhìn chằm chằm những hàng cây trước mặt.
- Sinh trưởng vô cùng tốt, không có một chút dấu vết bị héo.
Mễ Á ngồi xổm dưới một gốc cây, lợi dụng móng vuốt đào một ít rễ cây.
Cô ngạc nhiên phát hiện, những rễ cây này phát triển vô cùng tốt, tốt hơn nhiều so với những cây được trồng ở Ốc Đảo.
- Những cây này sinh trưởng tốt như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
Mễ Á cố nén lại việc thăm dò quy mô lớn.
Tình cảnh hiện tại của các cô chỉ cần hơi không cẩn thận cũng sẽ bị người bắt giữ lấy.
Két chi !
Một âm thanh vô cùng nhỏ chợt vang lên.
Tai mèo của Mễ Á run rẩy một cái, nghe được một mảnh lá cây khô bị dẫm vào.
Cô liếc mắt nhìn bé gái tóc vàng, phát hiện cả người cũng không hề nhúc nhích, như vậy cũng chỉ có một nguyên nhân.
Mễ Á không tiếng động đi tới bên người Hi Bối Kỳ, nói:
- Chúng ta qua phía bên kia xem thử.
- Được.
Hi Bối Kỳ khẽ gật đầu.
Mễ Á che chắn bé gái tóc vàng đến rìa Khu vực Trung ương, dáng vẻ như đang dò xét.
Cô lợi dụng thân thể che chắn rồi dùng ngón tay ra hiệu cho Hi Bối Kỳ:
- Chúng ta bị phát hiện rồi, lập tức chuẩn bị chạy thôi.
Đôi mắt màu hồng của Hi Bối Kỳ co rụt lại, lông trên cánh tay dựng lên, cố nén lại xúc động muốn mở cánh ra.
Tê !
Âm thanh xe gió vừa vang lên.
Trong nháy mắt Mễ Á đã bắt được, cái bóng dưới chân nhanh chóng quấn lấy một thân cây, mượn lực kéo thân thể của cô tránh khỏi.
Thấy cô gái tai mèo hành động, Hi Bối Kỳ cũng động theo.
Hai chân của cô đạp xuống đất lao về phía Mễ Á, tránh thoát nắm tay đập tới từ phía sau.
Ngôn Băng thu hồi tay lại, vốn định đánh cho đối phương bất tỉnh, không nghĩ tới lại phản ứng nhanh chóng như vậy.
Ngải Lỵ Na cũng có chút kinh ngạc thu hồi nắm tay.
Các cô liếc nhau, nhất thời biết có lẽ mình đã bị bại lộ, kẻ lẻn vào đã sớm đề phòng, nếu không hai người họ cũng không thể phản ứng nhanh như vậy.
- Không có ai?
Hai mắt ửng đỏ của Mễ Á nhìn chằm chằm màn đêm không một bóng người.
- Không thấy ai.
Hi Bối Kỳ gật đầu.
- Chắc là thuật ẩn thân.
Mễ Á đảo mắt liền nghĩ đến năng lực của Người Thức tỉnh.
- Ta đưa ngươi trốn vào trong không trung.
Hi Bối Kỳ mở cánh ra, chuẩn bị ôm lấy cô gái tai mèo.
Tê!
Một ánh sáng lạnh lẽo truyền tới.
Cái bóng dưới chân Mễ Á cuồn cuộn nổi lên, ngăn trở ánh đao chém tới.
Cô trở tay ôm lấy bé gái tóc vàng lăn ra chỗ khác, né tránh nắm tay bất ngờ đánh tới.
Phanh!
Nắm tay rơi xuống đất, một cái lỗ to bằng đầu người bị đập ra.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không được.
Mễ Á lần nữa chật vật tránh thoát hai lần công kích.
Cô là Người Thức tỉnh, cộng thêm thân có hình mèo của Người Biến Dị nên mới có thể liên tiếp tránh thoát mấy đạo công kích.
Bằng không, chỉ dựa vào thực cấp 5 của Người Giác Tỉnh căn bản không đỡ được lần công kích đầu tiên. Nhưng, đối mặt với công kích của hai Mễ Á là Người Giác Tỉnh cấp năm cũng sắp đến cực hạn.
- Thả ta xuống, ta có thể.
Hi Bối Kỳ không dám giãy giụa.
- Không được, chờ một chút còn cần ngươi dẫn ta rời khỏi.
Mễ Á lần nữa hiện lên một đạo công kích.
Hi Bối Kỳ không cam lòng cắn răng mèo.
- Ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta liều một phen.
Mễ Á không dám chần chừ nữa.
Nếu không đợi cường giả chân chính của thành Huyền Vũ xuất hiện, lúc đó các cô mới thật sự trốn không thoát.
- Được.
Hi Bối Kỳ đã sớm bắt đầu dùng sức mạnh.
- Ám Ảnh Thiên Ảnh Thương.
Mễ Á quát khẽ một tiếng.
Cô bắt đầu dùng chiêu thức liều mạng của mình, bóng đen dưới chân bay lên, hóa thành mấy chục đạo trường thương màu đen dày đặc, đâm về phía người truy kích ở phía sau.
Thương thương thương...
Văng lửa khắp nơi.
Như chút công kích dày đặc này.
Ngôn Băng dùng đao chẻ chém, Ngải Lỵ Na dùng nắm đấm đập tan.
Nếu không phải là trên người các nàng mặc áo giáp U Linh ngăn trở hơn phân nửa thương tổn, phỏng chừng lúc này phải bị đâm thủng vài lỗ.
- Hô hô hô...
Mễ Á mở miệng lớn thở hổn hển.
Một hơi thở của cô đã tiêu hao hết hơn chín mươi phần trăm lực lượng bóng tối, kém chút mệt lả rồi.
- Vật của ngươi rơi ra ngoài rồi.
Hi Bối Kỳ nhìn thứ rơi bên chân của cô gái tai mèo.
Mễ Á khàn giọng thúc giục:
- Không cần lo cho mấy thứ này, mau dẫn ta đi.
Không gian bóng tối của cô là do những bóng tối mở rộng, vừa rồi liều mạng đã sử dụng hết tất cả sức mạnh bóng tối.
Trong đó, cũng bao gồm một phần bóng tối dùng làm Không Gian Trữ Vật, tiêu hao hết sức mạnh, cho nên vật đựng đồ mới có thể rơi ra ngoài.
- Được.
Hi Bối Kỳ giương cánh, ôm lấy Mễ Á ở sau lưng, nhất thời bay lên cao.
Hưu!
Một đạo bóng tối Mễ Á còn sót lại cuốn qua, mang đi một bức họa trên mặt đất cùng với một khối đá vẽ tranh trừu tượng.
Cô cảm thấy cái gì cũng có thể bỏ, thậm chí trứng của Lôi Linh Thú cũng có thể không cần, nhưng không thể vứt bỏ bức tranh của em gái.
Hô hô hô...
Hi Bối Kỳ mang theo cô gái tai mèo bay về phía trên cao, nhanh chóng cất cao cánh bay khỏi thành Huyền Vũ.
- Chết tiệt, như vậy cũng lại để cho các cô ấy trốn mất.
Ngải Lỵ Na giải trừ ẩn thân, không cam lòng giậm chân nhìn về phía màn đêm.
- Thực lực của cô ấy rất mạnh.
Ngôn Băng cũng giải trừ ẩn thân, nhìn bầu trời đêm đen như mực.
Nếu như nói khi bắt đầu xuất chiêu còn giữ lại vài phần lực thì công kích phía sau đã dốc hết toàn sức.
Hai người bọn họ không ngờ đối phương vô cùng nhạy cảm, cộng thêm bóng tối chặn không ít công kích.
Bá!
Một đạo thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh hai cô gái.
- Mục Lương đại nhân.
Ngôn Băng, Ngải Lỵ Na vội vã cung kính nói.
- Người đâu rồi?
Mục Lương nhìn quét một vòng.
Vừa rồi anh đang xử lý sự vụ, cảm giác được đang xảy ra tranh đấu, phát hiện người xâm nhập có thực lực không mạnh.
Mục Lương đã cảm thấy dựa vào năng lực của Ngôn Băng và Ngải Lỵ Na cũng có thể giải quyết người xâm lăng.
Cho nên, anh đã không xuất thủ, chỉ là hơi mất tập trung và không nhận thức được tình hình, mọi chuyện đã xoay chuyển.
Hai người xâm nhập ẩn nấp, cư nhiên cứ như vậy trốn thoát.
- Bay đi mất rồi.
Ngải Lỵ Na xấu hổ cúi đầu.
- Thế mà lại có thể bay.
Mục Lương có chút kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận