Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3222: Ngươi quỳ đến chết cũng không dùng. « 1 càng ». (length: 8426)

Trong cung điện, phòng làm việc.
Mục Lương đang thử nghiệm một ma pháp trận mới vẽ, muốn thay đổi kết cấu của nó, nên mới diễn hóa ra ma pháp trận không nguyên tố.
“Ù…” Vẻ mặt hắn nghiêm túc, ma pháp trận không nguyên tố sắp ra đời rồi.
Ý tưởng của Mục Lương là từ các ma pháp trận có đủ loại Nguyên Tố Ma Pháp mà đảo ngược diễn hóa, hút ra các Nguyên Tố Ma Pháp Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ bên trong, chỉ để lại giàn giáo ma pháp trận, nhờ đó để nghiên cứu ma pháp trận không nguyên tố.
Chỉ cần nghiên cứu được ma pháp trận không nguyên tố, thì có thể dùng cho điện thoại ma huyễn và các ma cụ khác vận hành bằng ma pháp trận, như vậy có thể nâng cao hiệu suất sản xuất.
Ma pháp trận không nguyên tố có thể nói là ma pháp trận cơ bản nhất, là ma pháp trận rỗng, muốn chỉnh sửa hay sắp xếp thế nào đều được, không cần lo lắng vấn đề tương thích giữa các ma pháp trận nguyên tố nữa.
Theo tính toán của Mục Lương, ban đầu cần 300 viên Ma Thú tinh thạch mới có thể khiến điện thoại ma huyễn vận hành, giờ chỉ cần khắc ma pháp trận không nguyên tố, mười viên Ma Thú tinh thạch là có thể đạt được công năng ban đầu.
Ngoài ra, hiệu suất vận hành của điện thoại ma huyễn sẽ cao hơn, còn không sợ bị người khác phá giải kết cấu bên trong.
“Gần được rồi.” Mục Lương tĩnh tâm, tiếp tục dùng tinh thần lực và Linh Hồn Lực tách các Nguyên Tố Ma Pháp trong ma pháp trận.
Theo tính toán ban đầu, chỉ cần nghiên cứu được ma pháp trận không nguyên tố, hắn có thể thực hiện nhiều chức năng hơn trên đó, bao gồm cả chức năng thức ăn ngoài, đều cần năng lực tính toán rất mạnh.
Thời gian trôi qua, Nguyên Tố Ma Pháp trong ma pháp trận càng ngày càng ít.
Vẻ mặt Mục Lương càng thêm nghiêm túc, tốc độ tách Nguyên Tố Ma Pháp chậm hơn, nếu không lỡ sai sót phải làm lại từ đầu. Sau hai tiếng, hắn thuận lợi tách hết Nguyên Tố Ma Pháp trong ma pháp trận, chỉ còn lại một giàn giáo ma pháp trận.
Mục Lương cau mày, giàn giáo ma pháp trận không có Nguyên Tố Ma Pháp rất yếu, có cảm giác như bị gió thổi là sụp đổ ngay. Hắn trầm ngâm một lát, cần tìm cách khiến giàn giáo ma pháp trận ổn định, mới có thể tiếp tục nghiên cứu phía sau.
Ánh mắt Mục Lương chợt sáng lên, khẽ nói: “Trấn thiên địa.” “Ù…” Một luồng sức mạnh vô hình lan tỏa ra, nhanh chóng bao phủ giàn giáo ma pháp trận, giúp nó ổn định lại. Mục Lương nhếch môi, tiếp tục nghiên cứu.
Hắn kiểm tra cẩn thận năng lượng còn sót lại trong ma pháp trận, loại bỏ triệt để, chỉ thiếu một nguyên tố mới có thể trở thành nguyên tố thay thế vạn năng.
“Nguyên tố mới…” Mục Lương trầm tư.
Phong hỏa các loại chắc chắn không được, nếu không đã không làm cái gì mà ma pháp trận không nguyên tố, có thể vận chuyển và tương thích nhiều loại nguyên tố, còn có thể chuyển hóa thành nguyên tố khác thông qua ma pháp trận.
Hắn thử nghiệm nhiều lần, đều thất bại.
“Thôi vậy, cứ như vậy đi, giải quyết xong việc khác rồi tiếp tục nghiên cứu.” Mục Lương thở dài, niêm phong giàn giáo ma pháp trận lại. Hắn đứng dậy duỗi người, xoay người rời phòng làm việc.
Ngoài cửa phòng làm việc, Vân Hân ngoan ngoãn chờ đợi, thấy hắn ra liền vội hành lễ: “Bệ hạ vạn an.” “Ừ, người cầu kiến ta đến chưa?” Mục Lương tùy tiện hỏi.
Vân Hân khéo léo nói: “Bệ hạ, người đã tới rồi, đang ở phòng khách.” “Ừ, Hồ Tiên có ở đó không?” Mục Lương hờ hững hỏi.
Vân Hân đáp bằng giọng trong trẻo: “Bệ hạ, nương nương Hồ Tiên vẫn chưa về, nhưng có Vương Hậu nương nương ạ.” “Vậy cho Vương Hậu đi cùng đi.” Mục Lương dặn dò.
“Vâng, ta đi mời Vương Hậu nương nương.” Vân Hân vâng một tiếng, bước đi về phía Nguyệt Thấm Lam ở Thiên Điện. Mục Lương gật đầu, về thư phòng thay quần áo khác rồi mới thong thả đi đến phòng khách.
Nguyệt Thấm Lam cũng từ Thiên Điện đi ra, khoác tay lên cánh tay hắn.
“Làm xong rồi?” Nàng nhã nhặn hỏi.
Mục Lương nhẹ nhàng đáp: “Vẫn chưa, còn phải tiếp tục nghiên cứu, xử lý xong chuyện khác trước đã.” “Ừm, đi gặp khách của chúng ta thôi.” Nguyệt Thấm Lam cười nhẹ.
“Cũng không phải ai quan trọng, chỉ là phát sinh một chuyện ta thấy rất hứng thú, có thể dựa vào đó mở rộng dịch vụ chữa bệnh của chúng ta.” Mục Lương ôn tồn nói. Nguyệt Thấm Lam nhíu mày thanh tú: “Ta đã đoán ra, nên mới cố ý trở về.” “Đi thôi.” Mục Lương cười.
Hai người đi vào phòng khách, Lan Anh chờ đợi đã lâu phản xạ có điều kiện đứng dậy.
“Gặp qua Huyền Vũ bệ hạ, Vương Hậu nương nương.” Lan Anh cung kính hành lễ nói.
Hổ Tây và Sibeqi chớp đôi mắt đẹp, cũng hành lễ theo.
“Ngồi đi.” Mục Lương lãnh đạm lên tiếng.
Lan Anh do dự một chút, căng thẳng ngồi xuống.
“Nói đi, đầu đuôi sự việc kể rõ ra.” Mục Lương thản nhiên nói.
Sibeqi liếc cô gái đang lo lắng một cái, nhắc nhở: “Nghe không hả, bảo ngươi nói nhanh đi.” “Dạ.” Lan Anh hít sâu một hơi, kể lại tường tận mọi chuyện lúc trước.
Ánh mắt Mục Lương lóe lên, nhỏ giọng nói: “Sốt, đau đầu, nôn mửa, những triệu chứng này, trúng độc và cảm cúm đều có.” “Có thể chữa khỏi ở bệnh viện, chắc không nghiêm trọng lắm.” Nguyệt Thấm Lam suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.
“Ừm, chắc là cảm cúm thông thường.” Mục Lương lạnh nhạt nói.
Tuy là cảm cúm thông thường, nếu không chú ý thì cũng có thể gây ra nhiều thương vong, đặc biệt ở thế giới mà trình độ y tế lạc hậu như này.
Tân Đại Lục có rất nhiều ma dược, nhưng đa số đều có tác dụng phụ, mà người dân bình thường thì không mua nổi, một khi mắc bệnh nặng, cơ bản chỉ còn đường chờ chết.
Ngoài Huyền Vũ Vương Quốc ra, các thành phố và thôn trấn khác ngày nào cũng có nhiều người chết, phần lớn đều do bệnh tật.
Ma dược cũng không phải vạn năng, cũng không thể chữa khỏi tất cả bệnh, ăn ma dược tùy tiện thậm chí có thể làm bệnh nặng hơn, chết nhanh hơn. Vì thế ở Tân Đại Lục, tỷ lệ tử vong do bệnh tật hàng năm rất cao.
Chỉ có các quyền quý mới có thể tìm được Ma Pháp Sư hệ quang cứu chữa, mới giảm bớt khả năng tử vong.
Ở Huyền Vũ Vương Quốc, các bệnh thông thường đều có thể chữa trị, dù gãy tay gãy chân chỉ cần cứu chữa kịp thời, phần lớn đều có thể giữ được mạng sống. Huống chi những người dân ở gần các thành chủ, dường như không hề mắc bệnh, đây là nhờ có sự tồn tại của Thế Giới Thụ.
“Quốc vương bệ hạ, xin mau cứu dân chúng thành Ân Lam với.” Lan Anh đột nhiên quỳ xuống đất cầu xin. Mục Lương nhìn nàng, lãnh đạm nói: “Ta muốn cứu thì tự nhiên sẽ cứu, nếu không muốn, ngươi có quỳ đến chết cũng vô ích.” Ánh mắt Nguyệt Thấm Lam bình tĩnh, biết Mục Lương có chủ kiến riêng, nên không lên tiếng.
Lan Anh cắn môi dưới, tiếp tục cầu xin: “Bệ hạ có yêu cầu gì, cứ nói ra.” Mục Lương thản nhiên nói: “Mười viên Ma Thú tinh thạch bát giai, cộng thêm 0,2 khu vực trung tâm thành Ân Lam, ta muốn xây bệnh viện ở đó.” Hắn luôn biết chữa bệnh luôn là một ngành kinh doanh sinh lời, nhiều bệnh chỉ cần điều trị đơn giản là khỏi.
Về lâu dài, đây cũng là một cách hay để thu phục lòng dân.
Mục Lương đã sớm dự định, sẽ xây dựng bệnh viện ở khắp Tân Đại Lục, chữa trị các bệnh thông thường, có lợi cho việc phát triển Huyền Vũ Vương Quốc.
Thân thể Lan Anh run lên, đau khổ nói: “Quốc vương bệ hạ, không thành vấn đề, nhưng chúng ta thực sự không có mười viên Ma Thú tinh thạch bát giai…” “Không phải bảo các ngươi đưa ngay bây giờ, trong vòng mười năm thì giao đủ.” Mục Lương lãnh đạm nói.
Lan Anh do dự một chút, lập tức gật đầu đồng ý: “Có thể.” Mắt Mục Lương lóe lên, trong lòng vẫn cảm thấy thưởng thức Lan Anh và thành chủ Ân Lam, có thể một lòng nghĩ cho dân trong thành, mới không có ra giá quá cao… Ps: « 1 chương »: Đang viết chương 2....
Bạn cần đăng nhập để bình luận