Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1355: Gốm Sứ Thanh Hoa



Đợi sau khi boong thuyền được rửa sạch, Bách Biến Ma Nữ rón rén quay lại bên trong khoang thuyền, lấy Trùng Cộng Hưởng ra, bắt đầu công việc báo cáo với thành Huyền Vũ.

Trùng Cộng Hưởng nhanh chóng liên hệ với Trùng Cộng Hưởng được đặt ở khu vực Trung Ương, truyền đến âm thanh của cô hầu gái. Vệ Ấu Lan thấp giọng hỏi:

- Tiểu thư Tuyết Cơ?

- Là ta, có tình hình muốn hồi báo với thành chủ đại nhân.

Tuyết Cơ thấp giọng nói. Mấy giây sau, Vệ Ấu Lan lại đáp lời:

- Mời nói, ta đã chuẩn bị ghi chép xong.

- Hôm nay, người của Đội Mạo Hiểm gặp phải hung thú biển, bên trong kênh Sương Mù cũng không an toàn...

Vệ Ấu Lan quan tâm hỏi:

- Vậy ngươi có bị thương không?

- Không có, ta chỉ là nhắc nhở bọn họ mà thôi, chắc là không bị phát hiện.

Tuyết Cơ nhỏ giọng nói.

- Vậy là tốt rồi.

Vệ Ấu Lan thở phào.

- Được rồi, không nói nữa.

Tuyết Cơ nói xong liền cắt đứt cuộc trò chuyện, thu Trùng Cộng Hưởng lại. Đạp đạp đạp~~~

Tiếng bước chân truyền đến, có người đẩy cửa của khoang chứa hàng ra, lấm la lấm lét nhìn một vòng xung quanh, sau đó trực tiếp đi về hướng rương gỗ khoai lang chiên.

Tuyết Cơ đứng quan sát, sắc mặt không thay đổi nhìn vào người đến nhét đầy khoai lang chiên vào túi, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi đi khỏi.

Cọt kẹt~

Cửa khoang thuyền đóng lại, nơi chứa hàng lại lâm vào một vùng tăm tối.

- Lần này sao với lần khác còn lấy nhiều hơn.

Tuyết Cơ bĩu môi, người vừa rồi đã là kẻ tái phạm nhiều lần, lần thứ bốn đến trộm khoai lang chiên.

………..

Lúc sáng sớm

Thùng thùng đông…

Vệ thành và Nội thành của Thành Huyền Vũ, đồng thời truyền ra tiếng chuông du dương, một ngày mới lại bắt đầu rồi.

Rống rống rống…

Rùa Đen thức tỉnh từ trong giấc ngủ say, cái đầu thật lớn của nó ngẩng lên, phát ra tiếng rống rung trời. Nước biển chung quanh cuộn trào lên, sóng biển đập vào thân thể Tiểu Huyền Vũ.

Rầm rầm…

Nó bắt đầu di động, hướng tới Kênh Sương Mù.

Trong thư phòng thuộc cung điện ở khu Trung Ương, Nội thành.

Mục Lương ngước mắt nhìn về phương đông, bình tĩnh nói:

- Tiểu Huyền Vũ đã bắt đầu di động.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói:

- Lấy tốc độ của Tiểu Huyền Vũ, ba ngày sau có thể đến kênh Sương Mù.

Mục Lương cong khóe môi, ôn hoà nói:

- Ừm, thật khiến cho người ta chờ mong.

Cộc cộc cộc…

Cửa thư phòng bị gõ vang, sau đó Ba Phù đẩy cửa bước vào.

Cô lanh lảnh nói:

- Đại nhân, người của xưởng đồ gốm truyền tin tức đến, nói thứ ngài muốn đã được làm ra.

- Nhanh như vậy ư?

Con ngươi màu đen của Mục Lương sáng lên.

- Chúng ta nhanh đến xem thôi?

Nguyệt Thấm Lan tao nhã hỏi.

- Đương nhiên.

Mục Lương gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan đứng lên, cười lộ lúm đồng tiền như hoa nói:

- Ta đi chuẩn bị xe ngựa.

Sau đó không lâu, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan lên xe ngựa rời khỏi khu Trung Ương, tới xưởng đồ gốm.

Sau khi tới xưởng đồ gốm, được hộ vệ Trung Ương vây quanh, Mục Lương xuống xe đi vào xưởng.

- Thành chủ đại nhân!

Người phụ trách xưởng bước nhanh ra, cung kính nghênh đón anh.

- Mang ta đi xem sứ Thanh Hoa.

Mục Lương khoát tay áo.

- Vâng, mời thành chủ đại nhân đi theo ta.

Người phụ trách cười lấy lòng, sau đó hắn đi ở một bên đưa tay dẫn đường, dẫn đám người Mục Lương đi tới nơi tận cùng bên trong của xưởng đồ gốm.

Chỗ sâu nhất của xưởng đồ gốm, chính là nơi đặt lò nung gốm.

Phía trước lò nung thật lớn, nhân viên công tác đang mang những cối sứ ra bên ngoài.

Những cối sứ này cũng được làm bằng gốm, chúng có thể chịu được nhiệt độ cực nóng, ở bên trong chúng chính là sứ Thanh Hoa đã nung xong. Những cối sứ này được đặt vào đây với mục đích phòng ngừa lửa lò tiếp xúc trực tiếp với gốm sứ cần nung, khiến cho chúng bị lem màu.

Một đám cối sứ được lấy ra, cẩn thận đặt trên mặt đất, có cối sứ đã bị vỡ, có thể nhìn thấy thành phẩm gốm sứ ở bên trong.

- Thành chủ đại nhân, người xem thử.

Người phụ trách cúi người xuống, từ trong cối sứ lấy ra một cái bình có kích thước bằng đầu người. Toàn thân nó có màu lam nhạt, bên trên có những đoá hoa mẫu đơn nở rộ màu xanh.

Hai tròng mắt Mục Lương sáng lên, anh đưa tay tiếp nhận bình gốm sứ, từ tay truyền tới cảm giác ấm nóng, lớp gốm bên ngoài bóng loáng như ngọc, không có một tia tạp chất.

Nguyệt Thấm Lan khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, sợ hãi than:

- Thật là đẹp!

- Còn tốt hơn trong tưởng tượng của ta.

Mục Lương đưa tay nhẹ nhàng gõ vào thân bình, nó phát ra một âm thanh giòn tan. Bình gốm sứ trong tay anh, chính là loại tốt nhất trên thế giới này.

Nghe vậy, người phụ trách lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hắn cũng nở nụ cười, tỏ vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

Nguyệt Thấm Lan vuốt ve thân bình gốm sứ, tán thưởng:

- Nếu mang nó tới Trân Bảo Lâu, chắc chắn sẽ bán được với giá tốt.

Mục Lương nghiêng đầu hỏi:

- Một lò toàn những loại gốm sứ này sao?

- Đúng vậy, tổng cộng có năm mươi sáu cái. Đủ các loại hình thức kích cỡ.

Người phụ trách gật đầu nói.

Mục Lương nâng cằm, ra hiệu nói:

- Đều mở ra cho ta xem.

Người phụ trách lên tiếng:

- Vâng.

Sau đó tất cả những cối đá đều được mở ra, một luồng nhiệt ấm áp tràn ra bên ngoài.

Động tác trên tay nhân viên công tác cực kỳ cẩn thận, bọn họ mang tất cả cối sứ chứa gốm sứ thành phẩm ra khỏi lò.

Người phụ trách kiểm kê số lượng, sau đó nghiêng đầu có chút tiếc nuối, cung kính nói:

- Thành chủ đại nhân, chỉ có mười lăm món gốm sứ thành phẩm được bảo tồn hoàn hảo, còn lại đều có chút tỳ vết hoặc bị tổn hại. Trong mười lăm món gốm sứ thành phẩm, có bát, đĩa, trà cụ, các loại bình gốm sứ đủ hình thức, nhỏ nhất bằng bàn tay, lớn nhất lại to chừng nửa mét.

- Ừm, vậy hãy nghĩ biện pháp đề cao tỷ lệ thành phẩm đi.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Vâng.

Người phụ trách cung kính gật đầu.

Mục Lương đi lên phía trước, cầm một chén trà nhỏ lên thưởng thức.

Phần thân chén trà có màu trắng, với hoa văn hình rồng màu lam, thoạt nhìn cực kỳ xa hoa, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Nguyệt Thấm Lan dặn dò:

- Nung ra một bộ trà cụ đầy đủ đi, sau đó đưa đến cung điện.

- Vâng.

Người phụ trách liên tục gật đầu.

Anh đưa tay chỉ mấy gốm sứ bình, bình tĩnh nói:

- Những món này cũng mang đến cung điện đi, sau đó bày ở chính sảnh như đồ trang trí.

- Vâng.

Nghe được câu này, người phụ trách âm thầm vui vẻ.

Đồ gốm sứ do chính tay hắn làm ra lại được mang tới cung điện trong khu Trung Ương, đây chính là một vinh hạnh lớn lao dành cho hắn.

Mục Lương nghĩ một lúc lại dặn dò:

- Thử một chút, xem có thể đốt ra bình sứ cao bằng người hay không?

Người phụ trách nghiêm mặt nói:

- Ta thử xem, nhất định sẽ không để thành chủ đại nhân thất vọng.

Mục Lương cong khóe môi, bình tĩnh nói:

- Ừm, nếu nung được sẽ có tiền thưởng.

- Ta hiểu.

Hai tròng mắt của người phụ trách tỏa ánh sáng, hắn đã cực kỳ nóng ruột muốn nghĩ tới phương pháp cải tiến rồi.

- Đi thôi, chúng ta trở về.

Mục Lương cầm trong tay một cái bình gốm sứ, sau đó xoay người đi ra phía ngoài.

Nguyệt Thấm Lan và nhóm hộ vệ Trung Ương vội vàng đi theo.

Người phụ trách và nhóm nhân viên công tác đưa mấy người bọn họ ra đến cửa.

Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan trở lại trên xe ngựa, trong tay anh vẫn còn đang thưởng thức bình gốm sứ cao hai mươi cm hồi nãy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận