Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 316: Máy Bay Số Hiệu Huyền Vũ

Mễ Á hy vọng các trưởng lão có thể giải quyết cho cô, mới có thể trả hết số tinh thạch hung thú đang thiếu Mục Lương.
- Yên tâm, ta sẽ giải quyết cho ngươi.
Ánh mắt của Tam Trưởng Lão lóe lên ý cười, nhìn ra lo lắng của đồ đệ, dù sao, biểu hiện của cô thật sự quá rõ ràng.
- Cảm ơn sư phụ.
Mễ Á lặng lẽ thở phào.
- Nếu như những thực vật xanh này thật sự mang về từ Thành Huyền Vũ, vậy quả thật cây xanh của bọn họ tốt hơn so với chúng ta.
Nhị Trưởng Lão cầm lấy một mầm cây, cẩn thận quan sát gốc cây trong tay.
Bị nhổ lên mấy ngày, những mần cây này vẫn sống rất tốt, không có khô héo chết đi, chủ yếu vì phía trên còn sót lại năng lượng của Lĩnh Vực Tinh Thần.
- Thành Huyền Vũ này sợ là không đơn giản.
Đại Trưởng Lão nhíu mày.
- Các vị trưởng lão, ta đề nghị phái ra một đội khảo sát, đến Thành Huyền Vũ, kết giao với thảo luận chuyện nghiên cứu với bọn họ.
Mễ Á nói ra mục đích lớn nhất chuyến này, chính là muốn Ốc Đảo với Thành Huyền Vũ hợp tác với nhau.
- Điểm ấy ta sẽ cân nhắc.
Đại Trưởng Lão ngước mắt liếc nhìn cô gái tai mèo một cái.
Lão khoát tay:
- Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi.
- Vâng.
Mễ Á há to miệng, bất đắc dĩ gật đầu.
Ầm ầm!
Rầm rầm!
Trên bầu trời bị mây đen bao phủ, có tiếng sấm chớp, hạt mưa lớn như hạt đậu từ trên trời rơi xuống.
Ở rừng Vạn Khô, Tiểu Huyền Vũ đang chầm chậm tiến về phía trước, nước mưa rơi xuống trên người nó, nhưng không tạo ảnh hưởng gì.
Đây là ngày thứ ba sau khi rời khỏi thành Phi Điểu, với tốc độ đi của Rùa Đen thì cần phải thêm vài ngày nữa mới có thể rời khỏi phạm vi Rừng Vạn Khô.
Tí tách tí tách!
Hạt mưa to rơi lên trên bức tường Lưu Ly làm cho pha lê trong suốt bị phủ một tầng hơi nước, khiến người khác không thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài.
Trong bức tường, thành Huyền Vũ bình an vô sự, không bị thời tiết ác liệt ảnh hưởng đến, tất cả nước mưa đều bị bức tường Lưu Ly ngăn cách ở bên ngoài.
Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đang ở khu ngoại thành, đứng trước mặt chính là Ưng Lửa khổng lồ.
Sau khi Huyền Vũ tiến hóa lần thứ ba, không gian trên lưng đã mở rộng hơn rất nhiều, Ưng Lửa cũng có thể tự do hoạt động.
- Mục Lương, ngươi muốn để Tiểu Vũ đi chở người sao?
Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng nói.
- Chuyện này, không phải là do ngươi đề xuất hay sao?
Mục Lương nhếch miệng lên nói.
- Vậy ngươi định làm như thế nào?
Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi.
- Ngươi nhìn là biết ngay thôi.
Ánh mắt của Mục Lương nhìn về phía Ưng Lửa.
- Du du!
Ưng Lửa cúi đầu cọ xát vào người của anh, biểu đạt trong lòng vô cùng yêu thích.
- Ha ha... Ngoan.
Mục Lương cười sang sảng, giơ tay lên sờ vào đầu Ưng Lửa.
Anh nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Vũ, nằm xuống trước đi.
- Du du !
Ưng Lửa ngoan ngoãn đáp lại, sải cánh ra rồi nằm rạp trên mặt đất.
Mục Lương chuyển động suy nghĩ, giơ tay lên tạo ra pha lê ở phía sau lưng Ưng Lửa, bao trùm hết lông vũ của nó.
Hình dáng của nó như vậy giống như đang mặc áo giáp Lưu Ly.
Mục Lương giơ tay lên ra hiệu, phía sau lưng Ưng Lửa lại có thêm sáu khoang thuyền làm bằng pha lê khổng lồ thể tháo rời, hình dáng của chúng nó giống như một con nhộng, có chiều dài sáu mét, chiều rộng năm mét, cao tầm ba mét, trong đó có ba toa trống rỗng là dùng để chứa hàng hóa.
Ba khoang thuyền Lưu Ly còn lại, bên trong có các hàng ghế được chế tạo bằng pha lê, mỗi toa có thể ngồi được 12 người.
Mục Lương vỗ tay, nói thầm một câu:
- Toa dành cho khách và toa chứa hàng cứ như vậy đi, còn phải xây thêm vách ngăn.
Lần thứ hai anh giơ tay lên, một bức tường Lưu Ly rất to hình quả trứng xuất hiện, bao phủ ở phía sau Ưng Lửa, bao phủ lại hết 6 khoang thuyền làm bằng pha lê.
Ở bên hông, Mục Lương còn chừa lại một cánh cửa cao hơn hai mét và rộng hơn hai mét.
- Xong rồi.
Mục Lương thỏa mãn gật đầu.
Anh cười rồi nghiêng đầu nhìn qua phía Nguyệt Thấm Lan, mời:
- Có muốn lên đó với ta để cảm nhận một chút không?
- Được.
Nguyệt Thấm Lan còn chưa từng được cưỡi Phi Điểu.
- Đi thôi.
Mục Lương đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của Nguyệt Thấm Lan.
Anh nhấc chân đạp nhẹ vào mặt đất, đưa theo Nguyệt Thấm Lan bay lên trên trời, nhẹ nhàng rơi xuống cánh cửa được làm bằng Lưu Ly, cất bước đi vào bên trong.
Mục Lương dẫn Nguyệt Thấm Lan đi vào bên trong, ngồi ở vị trí hàng thứ nhất.
- Cũng khá rộng rãi.
Nguyệt Thấm Lan quan sát môi trường bên trong toa Lưu Ly, từng hàng ghế được sắp xếp chỉnh tề.
- Tiểu Vũ, bay lên.
Mục Lương hạ lệnh.
- Du du!
Ưng Lửa nhận được mệnh lệnh, vỗ cánh bay lên trời, bay lên phía trên cao.
Phía trên đỉnh của bức tường Lưu Ly thành Huyền Vũ có một lỗ tròn lớn, có thể để cho Ưng Lửa bay ra bay vào.
Ở bên trong khoang thuyền Lưu Ly, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan chỉ cảm thấy cơ thể đang lung lay, sau đó có cảm giác mất trọng lực truyền đến, rồi dần dần ổn định lại.
- Mức độ rung lắc này, người bình thường cũng có thể chấp nhận đúng không?
Mục Lương nghiêng đầu cười hỏi.
- Có thể.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu.
Chỉ là giai đoạn cất cánh có chút không ổn định, sau khi cất cánh mới có thể bay ổn định.
Mục Lương dùng tâm ý tương thông truyền ý nghĩa của mình cho Ưng Lửa, để nó sau này phải chú ý khi khởi hành.
Ưng Lửa to lớn bay quanh bầu trời của thành Huyền Vũ, màu sắc đỏ rực vô cùng bắt mắt.
Mục Lương hạ lệnh:
- Đáp xuống dưới đi, thử xem tình huống đáp xuống sẽ như thế nào?
- Vù vù!
Ưng Lửa vỗ cánh, rơi xuống phía ngoài thành của thành Huyền Vũ, tốc độ đã chậm lại rất nhiều.
- Răng rắc!
Thu đôi cánh lại, Ưng Lửa thành công rơi xuống đất.
Bên trong khoang thuyền Lưu Ly, hai người cảm thấy cơ thể của mình bị truyền đến một cỗ chấn động từ dưới chân lên tới trên người.
- Cũng được, người bình thường cũng có thể chịu được.
Nguyệt Thấm Lan vỗ vào tay vịn, đánh giá:
- Chỉ là, người có thể ngồi ở trong này thì phần lớn không phải là người bình thường.
- Ừm, tạm thời cứ như vậy đi.
Mục Lương đứng dậy, đi ra phía bên ngoài.
Anh quay đầu cười hỏi:
- Đặt tên là số hiệu Huyền Vũ, thế nào?
- Cũng rất tốt.
Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa, cô tò mò hỏi:
- Mục Lương, ngươi tính để Tiểu Vũ bay đi đâu?
- Đầu tiên, đường hàng không có thể bay đến tất cả các thành lớn mà chúng ta đã từng đi qua, những nơi đó đã từng làm các giao dịch, tính an toàn sẽ cao hơn một chút.
Trong lòng Mục Lương đã có kế hoạch.
- Ừm, có lý.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu đồng ý, cô chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, lại hỏi:
- Vậy ngươi dự định lúc nào thì mở đường hàng không này?
Mục Lương lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Còn phải huấn luyện nhóm hộ tống, bồi dưỡng thêm một nhóm người phục vụ, trong thời gian ngắn thì đường hàng không sẽ không thể vận hành được.
Nhóm hộ tống có nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn của hành khách, đồng thời chống lại kẻ thù bên ngoài, và có trách nhiệm về an ninh sau khi hạ cánh xuống các thành lớn.
Người phục vụ tương đương với Tiếp viên hàng không ở Trái đất, cung cấp một vài phục vụ đơn giản.
- Đội hộ tống sẽ chọn ra từ Thành Phòng Quân sao?
Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan nhìn chằm chằm vào Mục Lương.
Cô vô cùng tò mò, không biết trong đầu của anh đang chứa cái gì, tại sao lại có nhiều ý tưởng sáng tạo đến như vậy.
- Chọn người từ Thành Phòng Quân đi, người phục vụ thì giao cho ngươi chọn.
Giọng của Mục Lương dịu dàng vang lên.
- Được.
Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận