Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1114: Có Duyên Sẽ Gặp Lại

Ầm vang!

Tiểu Huyền Vũ như nghe thấy mệnh lệnh của anh, nó thay đổi thân thể, đầu nó bắt đầu chui vào Vùng Nước Mặn mênh mông vô bờ. Nó khuấy động chân trước, một cước đạp vào mặt biển.

Rầm rầm…

Nước biển kịch liệt cuộn trào, tạo nên tầng tầng gợn sóng.

Động tác của nó vẫn không ngừng lại, một chân khác cũng rảo bước tiến vào Vùng Nước Mặn.

Ầm vang… Nước biển cuộn trào, vỗ lên thân thể của Tiểu Huyền Vũ.

Nó tiếp tục khuấy động chân trước, chậm rãi di động vào vùng nước sâu hơn.

Nó càng ngày càng tiến sâu vào bên trong, nước biển cuộn trào cũng càng ngày càng kịch liệt. Sau đó không lâu, thân thể của nó hoàn toàn bước vào Vùng Nước Mặn.

Trên Sơn Hải Quan, đám người Nguyệt Thấm Lan khẩn trương lên, nước biển rất nhanh đã tới gần Thiên Môn Lâu. May mà địa phương Tiểu Huyền Vũ xuống nước mới chỉ là vùng ven biển.

Khi nó đứng thẳng, bốn chân nó có thể chạm đáy biển, nước biển cách Thiên Môn Lâu còn khoảng mười mét.

Rầm rầm… Lấy Tiểu Huyền Vũ làm trung tâm, nước biển cuồn cuộn hướng ra phía ngoài, hình thành sóng thần cao mấy chục mét, khuếch tán đi ra ngoài.

Tốc độ di động cua sóng thần rất nhanh, càng ngày càng lớn hơn.

Chờ tới khi sóng thần đến gần thành Bắc Hải, độ cao của nó đã vượt qua trăm mét. Sắc mặt Bố Vi Nhân tái nhợt, cô máy móc quay đầu nhìn về phía Mục Lương.

- Quả nhiên, ta không đoán sai.

Khóe môi Mục Lương cong lên.

Thân thể anh bay lên trời, sau đó nghênh đón trực diện cơn sóng thần.

Hai tròng mắt của anh lóe ra tia sáng, nguyên tố nước cuồn cuộn bên tay trái, còn nguyên tố băng ngưng tụ trên tay phải.

- Dừng lại đi.

Anh trầm giọng quát.

Mục Lương toàn lực khống chế sóng thần đang gào thét lao tới, làm cho nước biển ngừng tiến về phía trước, nguyên tố băng cũng tác động làm đông lại nước biển, khiến cho bờ biển gần thành Bắc Hải biến thành thế giới hàn băng.

Anh còn điều khiển trọng lực, lại giảm bớt uy lực của sóng thần.

Ầm vang… Nước biển đánh sâu lên hàn băng, lực lượng của sóng thần lại một lần nữa giảm xuống. Không đợi Mục Lương thở một hơi, đợt sóng thần thứ hai lại lao tới.

………

- Chống đỡ được không?

Vẻ mặt Bố Vi Nhân ngưng trọng, cô nhìn chăm chú vào rất đợt sóng thần thứ hai. Bên trong Thành Bắc Hải, những dân chúng đã sớm trốn về trong phòng, âm thầm cầu nguyện thành của bọn họ không có việc gì.

Vẻ mặt Mục Lương vẫn lạnh nhạt như trước, anh hoàn toàn không sợ sóng thần thứ hai dù nó còn lớn hơn đợt trước. Anh ý niệm vừa động, lại đồng thời thi triển nhiều loại năng lực.

Lĩnh Vực Trọng Lực bao trùm cơn sóng thần trước mặt, đồng thời cuồng phong gào thét, khí tức hàn băng lần thứ hai khuếch tán ra ngoài, một tầng tầng suy yếu lực lượng của sóng thần.

Quanh thân Mục Lương là hơi nước, anh đang toàn lực khống chế nước biển chung quanh, sau đó đã thành công bình ổn được đợt sóng thần thứ hai đánh về phía thành Bắc Hải.

Anh thở phào một hơi, trong đầu không khỏi nghĩ đến, chờ tới khi Tiểu Huyền Vũ tiến hóa đến cấp mười một, chắc chắn anh có thể thoải mái đối phó những đợt sóng thần kiểu này. Bố Vi Nhân thấy vậy cũng bình tĩnh lại, sự lo lắng trong lòng cô cũng buông xuống hơn phân nửa.

Mặt biển vẫn như trước không yên lặng. Dưới uy lực còn sót lại của lần Tiểu Huyền Vũ xuống biển này, chính là phía sau nó hình thành nhiều đợt sóng thần nhưng lại nhỏ hơn rất nhiều so với hai đợt trước. Mục Lương phòng thủ ở thành Bắc Hải khoảng nửa giờ, sau khi bảo đảm những đợt sóng tiếp theo không có ảnh hưởng gì lớn với thành Bắc Hải, lúc này anh mới chuẩn bị rời đi. Anh nhìn về phía Bố Vi Nhân, ôn hoà nói:

- Thật có lỗi, đã mang cho ngươi thêm phiền toái.

Ánh mắt Bố Vi Nhân ai oán, nhưng cô vẫn trái với lòng nói:

- Các hạ có thể giải quyết là tốt rồi.

Mục Lương biết mình đuối lý, trong sáng nói:

- Về sau nếu có giao dịch, thành Huyền Vũ sẽ ưu tiên hợp tác với thành Bắc Hải.

- Ta nhớ kỹ những lời này của ngươi.

Khóe môi Bố Vi Nhân cong lên, tâm tình nhất thời tốt lên không ít.

- Có duyên sẽ gặp lại.

Mục Lương mỉm cười, xoay người bay về hướng Tiểu Huyền Vũ ở xa xa.

Bố Vi Nhân cao giọng hô:

- Nếu có tin tức của Nguyệt Thấm Di, mong ngươi nhất định phải nói cho ta biết!

- Đã biết.

Mục Lương cũng không quay đầu lại, chỉ cất giọng trả lời.

Bố Vi Nhân đứng ở tại chỗ nhìn theo hắn một hồi lâu.

- Ai, như vậy là đi rồi......

Cô thở dài một hơi, cảm xúc có chút mất mát. Lý Phúc kinh ngạc hỏi:

- Thành chủ đại nhân, ngươi không nỡ để họ đi sao?

- Có một chút không nỡ.

Bố Vi Nhân liếc mắt nhìn thuộc hạ, sau đó xoay người đi xuống tường thành.

- Ta cũng vậy vô cùng không nỡ nha, thành Huyền Vũ đi rồi, sẽ không còn đồ ăn ngon nữa...

Lý Phúc buồn khổ ủ rũ, hắn cũng nhìn chăm chú về phía Tiểu Huyền Vũ đang tiếp tục di động vào sâu trong biển.

Mục Lương từ trên trời giáng xuống, anh đã về tới Sơn Hải Quan.

- Thành Bắc Hải không có việc gì chứ?

Nguyệt Thấm Lan chào đón anh trở lại và hỏi đầy quan tâm.

- Ừm, ta đã chặn hết sóng thần bên đó rồi.

Mục Lương gật nhẹ đầu.

- Sóng thần tiến tới thành Bắc Hải đã bị chặn, chỉ hy vọng sóng thần sẽ không ảnh hưởng đến những nơi khác.

Nguyệt Thấm Lan nhìn những phương hướng khác.

Mục Lương thở dài, thấp giọng nói:

- Hy vọng là vậy.

Đạp đạp đạp......

Tiếng bước chân vội vã truyền đến, Cao Thao phụ trách Thiên Môn Lâu đang chạy lên Sơn Hải Quan.

Hắn cung kính hành lễ với Mục Lương, sau đó nghiêm mặt gấp giọng nói:

- Thành chủ đại nhân, mặt nước càng ngày càng gần Thiên Môn Lâu!

Huyền Vũ đang di động vào sâu bên trong Vùng Nước Mặn, mặt nước tự nhiên sẽ dâng lên.

Chờ tới khi Huyền Vũ đến chân chính đi vào biển sâu, bốn chân nó không còn chạm đến đáy biển nữa, thân thể nó sẽ nổi lên mặt biển, khi đó mực nước sẽ không dâng lên nữa.

- Ta đi xem.

Thân thể Mục Lương bay lên trời, sau đó hạ xuống phía dưới Thiên Môn Lâu.

- Vâng.

Cao Thao đành phải trở về theo đường cũ, hắn rất nhanh đang chạy tới Thiên Môn Lâu.

Mục Lương dừng ở phía trước Thiên Môn Lâu, dưới chân anh chính là nước biển đang cuồn cuộn dâng lên.

Theo Tiểu Huyền Vũ di động, nước biển không ngừng dâng lên, nước biển kịch liệt vỗ vào vách đá.

- Thành chủ đại nhân!

Đại An Ti bước nhanh tới phía trước với vẻ mặt nghiêm túc.

- Ừm.

Mục Lương lên tiếng.

- Thành chủ đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ?

Sắc mặt Đại An Ti trở nên ngưng trọng.

- Lui lại phía sau Thiên Môn Lâu, từ bây giờ Thiên Môn Lâu sẽ trở thành quan ải ngầm của thành Huyền Vũ, phụ trách giám thị tình huống dưới nước.

Mục Lương bình thản nói.

- Vậy sao?

Đại An Ti sửng sốt, quyết định này cũng quá đột ngột rồi.

Chỉ thấy Mục Lương nâng tay lên, ngọc lưu ly theo từ dưới chân ngưng tụ lại, sau đó lan toả ra như nước bao trùm bên ngoài Thiên Môn Lâu.

Ngọc lưu ly đột ngột từ mặt đất dâng lên, hình thành một tấm lá chắn thật lớn, bao phủ Thiên Môn Lâu và cả con đường đi tới Huyền Không Các nữa. Mục Lương ý niệm vừa động, lá chắn ngọc lưu ly tăng dầy gấp đôi, đạt tới độ dày khoảng nửa mét.

Độ dày này cũng đủ để ngăn cản công kích của hung thú trên biển cấp bảy, dĩ nhiên không hề lo lắng về vấn đề áp lực nước. Mục Lương kiểm tra một vòng, bảo đảm lá chắn ngọc lưu ly không hề có bất cứ chỗ hổng nào, tránh cho nước biển thẩm thấu vào bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận