Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 338: Thuốc Đổi Màu

Anh cải cách tiền chính là dùng tiền giấy, như cần dùng thuốc màu đặc thù để tô màu, tốt nhất là có thể thay đổi màu sắc dựa theo ánh sáng.
Trên thực tế, điều này chính là tiêu chí chống hàng giả.
Đến cùng, ở thế giới có được năng lực đặc thù này, nếu dùng tiền giấy đơn giản, khả năng sẽ gặp được một số người có năng lực đặc thù, dễ dàng tạo ra tiền giấy giả.
Quan trọng nhất chính là, Phố Buôn Bán cũng sẽ phổ cập tiền giấy, khi đó sẽ tạo thành tổn thất lượng lớn.
Đây là điều Mục Lương không nghĩ thấy được, liền trực tiếp từ khi bắt đầu chế tạo tiền sẽ dùng cách cao cấp phức tạp nhất, khiến cho người khác muốn giả tạo cũng không giả tạo được, hoặc, ít nhất cũng có thể dễ dàng phát hiện ra.
- Thuốc màu có thể thay đổi màu?
Vưu Phi Nhi nghe xong liền ngây dại, nhất thời không phản ứng lại.
Mục Lương cẩn thận giải thích:
- Đúng vậy, chính là thuốc màu vẽ trên giấy, khi chiếu sáng vào sẽ sinh ra màu sắc khác nhau.
- Từ từ, để ta suy nghĩ một lát.
Hai tay của Vưu Phi Nhi túm mái tóc vàng.
Trong đầu của cô chợt hiện lên một tia sáng, hình như khi thực nghiệm bí dược, quả thật cô có tạo ra một số màu sắc đặc thù.
- Không cần phải gấp.
Mục Lương kéo tới một cái ghế ngồi xuống.
Anh nhìn Sở Nghiên Cứu lộn xộn, đột nhiên cảm thấy có chút giống với Phòng Thí Nghiệm trên Địa Cầu.
- Ta nhớ hình như ở chỗ này có.
Vưu Phi Nhi tìm kiếm đống chai lọ bình đặt ở trên mặt bàn.
Hơn mười phút sau, cô la lên:
- Đây, chính là cái này.
Vưu Phi Nhi vui vẻ giơ một cái bình thủy tinh lên, bên trong chứa dung dịch đậm màu.
Cô đưa bình thủy tinh ra trước mắt Mục Lương, nói:
- Cho ngươi, cái này ở dưới ánh sáng của Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, sẽ biến thành một màu khác.
- Cái này là màu gì?
Mục Lương nhận lấy bình thủy tinh, ngửi được một loại mùi hương quen thuộc.
- Bình thường là màu xanh nước biển, ở dưới ánh sáng của Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng sẽ biến thành màu tím.
Vưu Phi Nhi nhẹ giọng nói.
- Xanh nước biển biến thành màu tím sao…
Mục Lương gật gật đầu, hỏi tiếp:
- Cũng chỉ có thể thay đổi một màu thôi?
- Đúng vậy.
Vưu Phi Nhi có chút không chắc chắn, nói:
- Nếu đổi màu xanh nước biển này thành màu khác… Có thể sẽ biến thành màu khác…
- Lấy ra màu này từ cái gì?
Mục Lương có chút tò mò hỏi.
- Tài liệu chính là lá trà Tinh Thần, thêm một vài dược thảo.
Vưu Phi Nhi tùy ý nói.
- Tài liệu chính là lá trà Tinh Thần à?
Mục Lương nghe xong liền yên tâm, lá trà Tinh Thần chỉ có thành Huyền Vũ mới có, người khác muốn giả tạo cũng khó.
Anh ngẫm nghĩ nói:
- Vưu Phi Nhi, ngươi lại giúp ta tạo một vài loại thuốc đổi màu khác.
- Muốn màu gì?
Vưu Phi Nhi nghiêng đầu hỏi.
- Màu đen, màu đỏ, màu vàng.
Mục Lương nói ra ba màu.
Anh dừng một chút, bổ sung nói:
- Tốt nhất có thể thêm nhiều màu, ghi lại công thức thuốc đổi các màu, đến lúc đó ta muốn chế tạo số lượng lớn.
Thuốc đổi màu không chỉ có thể dùng làm tiền giấy, còn có thể nhuộm màu cho trang phục.
- Không thành vấn đề, cái này không phải rất khó.
Vưu Phi Nhi nhẹ nhàng đồng ý.
- Không được có độc.
Mục Lương không yên tâm bổ sung một câu.
Anh bỗng có một suy nghĩ thú vị, nếu thuốc màu có độc, đến lúc đó dính nước miếng đếm tiền, sẽ đi đời nhà ma.
- Yên tâm, khẳng định sẽ không có độc.
Vưu Phi Nhi bảo đảm nói.

Sau khi, Mục Lương giao phó cho Vưu Phi Nhi nghiên cứu thuốc đổi màu, mang Ly Nguyệt rời khỏi Sở Nghiên Cứu.
Ngải Lỵ Na không có mặt dày đòi đi theo, đành phải trở về phòng viết văn.
- Mục Lương, bây giờ chúng ta đi đâu tiếp theo?
Ly Nguyệt vừa đi vừa hỏi.
- Đi Xưởng Giấy, nhìn loại giấy nghiên cứu trước đó đã được tạo ra chưa.
Mục Lương bình tĩnh nói.
Mấy ngày trước, anh phân phó Xưởng Giấy nghiên cứu một loại giấy mới, chuẩn bị sản xuất tiền giấy.
- Ta bảo người đi chuẩn bị xe ngựa.
Ly Nguyệt vội vàng nói.
Bây giờ, thành Huyền Vũ rất rộng lớn, không phải chỉ cần đi vài bước là tới nơi, vị trí hiện tại của bọn họ coi như tương đối gần Khu Vực Trung Ương.
Nhưng Khu Vực Nhà Xưởng lại khá xa Khu Vực Trung Ương, nếu đi bộ thì phải tốn gần hai mươi phút.
- Được.
Mục Lương khẽ gật đầu.
Ly Nguyệt nhanh chóng rời đi.
Mấy phút sau.
Khi Mục Lương đi tới Khu vực Trung ương thì thấy Kỳ Nhông Ba Màu được buộc vào một chiếc xe ngựa.
Mà hai bên xe ngựa lại có bốn gã hộ vệ Khu vực Trung ương đứng nghiêm.
Đây là cảnh tượng khi đi ra ngoài của thành chủ thành Huyền Vũ.
Cùm cụm...
Ly Nguyệt mở cửa xe ngựa, đôi mắt màu bạc lóe lên một tia sáng chói mắt.
Mục Lương hơi mỉm cười bước lên xe, cô gái tóc trắng lập tức theo sau.
Đạp đạp đạp...
Kỳ Nhông Ba Màu bắt đầu kéo xe chạy về phía Khu vực Nhà xưởng.
Phần pha lê trên xe đã được xử lý một cách đặc thù, bên ngoài không thấy được bên trong nhưng bên trong lại có thể nhìn thấy bên ngoài.
Trong xe vô cùng an tĩnh.
Mục Lương ngồi trên đệm bằng da thú, cơ thể lười biếng nửa nằm, đưa mắt nhìn các tòa kiến trúc bên ngoài đang lùi dần về sau.
Ly Nguyệt ngoan ngoãn ngồi yên, khóe mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào góc mặt nghiêng tuấn tú của Mục Lương, càng xem càng cảm thấy có mị lực.
Cô cứ lẳng lặng nhìn như vậy trong chốc lát, trong đầu thất thần nghĩ đến một ít ảo ảnh khiến người ta đỏ mặt.
Ví dụ như, có khi nào Mục Lương sẽ hôn cô ở trong xe không?
Ví dụ như, lúc nào thì hai người kết hôn?
Ví dụ như, đứa bé sẽ có tên gì?
Dạo gần đây Ly Nguyệt càng ngày càng có nhiều ảo tưởng giống như vậy.
Chủ yếu là do mỗi lần cô đi ra ngoài làm nhiệm vụ với Ngải Lỵ Na, đối phương nhàm chán luôn nhắc tới chuyện tình cảm.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cô gái tóc trắng suy nghĩ lung tung, bằng không thì đến bây giờ nàng vẫn là một đứa nhỏ ngây thơ không hiểu gì cả.
Hai người không nói gì, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Xe ngựa đã chạy vào con đường chính của Khu vực Nhà xưởng, sau đó dừng lại trước Xưởng Giấy.
Hộ vệ Khu vực Trung ương lập tức đứng canh giữ ở trước cửa Xưởng Giấy.
- Đến nơi rồi.
Mục Lương quay đầu lại, phát hiện cô gái tóc trắng đang ngẩn người.
- A? Tới rồi!
Ly Nguyệt đỏ mặt lấy lại tinh thần.
Cô hoảng hốt đẩy cửa ra, lúc xuống xe suýt chút nữa té lộn mèo.
Đôi mắt đen của Mục Lương hiện lên sự nghi ngờ, anh chớp mắt mấy cái, tại sao cô ấy lại đột nhiên hoảng hốt như vậy?
Mục Lương xuống xe ngựa, anh nhìn Ly Nguyệt rồi dịu dàng hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
- Không sao.
Ly Nguyệt khôi phục vẻ lạnh lùng, ánh mắt có chút né tránh, nói:
- Ta ngồi lâu nên hơi tê chân.
- Thì ra là vậy.
Mục Lương gật đầu, chưa kịp nói thêm gì thì Lao Mông, người phụ trách Xưởng Giấy, đã vội vã chạy tới chào đón.
Lão cung kính nói:
- Thành Chủ Đại Nhân.
- Đi vào rồi nói.
Mục Lương dẫn cô gái tóc trắng đi vào Xưởng Giấy.
- Vâng.
Lao Mông lập tức đuổi theo.
- Lúc trước ta phân phó cho ngươi chế tạo loại giấy mới, ngươi đã làm được chưa?
Mục Lương vừa đi vừa hỏi.
- Chúng ta đã tạo ra được ba loại, đang chờ Thành Chủ Đại Nhân tới chọn lựa.
Lao Mông có chút khẩn trương trả lời.
- Ồ? Mang ta đi nhìn.
Hai mắt Mục Lương sáng lên.
- Vâng.
Lao Mông đi trước dẫn đường, đi tới kho chứa sản phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận