Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2182: Hạ Sâm.



Đồng Huyền Vũ mệnh giá một ngàn vừa mới được vương quốc thành Huyền Vũ phát hành cách đây không lâu.

Nhân viên bán vé kiểm tra cẩn thận từng tờ một, xác định không thành vấn đề mới thu hồi, kéo ra hộc bàn lấy ra vé tàu, ghi chép số hộ chiếu của Lăng Hương và Linh Vận lên vé tàu, cuối cùng ấn con dấu lên trên.

Nữ nhân viên đọc thuộc làu lời nhắc nhở:

- Vé tàu này chỉ có thể sử dụng cho phi thuyền ba giờ chiều nay, quá thời hạn sẽ bị xoá bỏ, không thể trả lại hay thay đổi vé tàu, nếu làm mất thì phải trả phí bằng một nửa giá vé để làm lại.

- Được rồi.

Linh Vận tiếp nhận vé tàu, cẩn thận bỏ vào trong túi nhỏ.

Lăng Hương thanh thúy hỏi:

- Chúng ta muốn lên phi thuyền vận chuyển thì phải đến Hải Quan sao?

Nhân viên bán vé giải thích:

- Không cần, phi thuyền xuất phát từ Chủ Thành, sau đó sẽ dừng lại Hải Quan để đón khách, các ngươi có thể lên thuyền ở Chủ Thành.

- Ta biết rồi, nó nằm ở bên cạnh trạm xe lửa.

Đôi mắt đẹp của Lăng Hương sáng lên.

Cô nhớ kỹ bên cạnh trạm xe lửa Chủ Thành có bãi đất trống rất rộng, thỉnh thoảng còn nhìn thấy phi thuyền vận chuyển bay qua đỉnh đầu.

- Đúng vậy.

Nữ nhân viên mỉm cười gật đầu.

Lăng Hương thúc giục:

- Đi thôi, bây giờ chúng ta đến đó đi.

Linh Vận đi hai bước, quay đầu lại nói:

- Phượng Nhi, ngươi không cần đi theo, ta thật lòng hi vọng khi chúng ta trở về thì ngươi đã tìm được người nhà của mình rồi.

- Vâng.

Phượng Nhi cung kính gật đầu.

Cô ta nhìn hai cô gái rời đi, đáy mắt lóe sáng, khi phi thuyền cất cánh thì cũng là thời điểm cô ta ra tay.

……..

Bên trong tòa Thánh Thành, ngón tay Mục Lương nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trước mặt còn có hơn một trăm người đang xếp hàng.

Phía sau anh là Ly Nguyệt và Mễ Á.

Bên cạnh là năm mươi hai người Thánh Thành khác, đây là những người đã lấy ra năm viên tinh thạch ma thú cấp 8 hoặc vật phẩm có giá trị tương đương.

- Tinh thạch ma thú hay là cái gì?

Mục Lương nhìn nữ nhân trước mặt, hỏi.

Cô ta ăn mặc hở hang, dáng vẻ kệch cỡm nói:

- Ta không có, nhưng ta có thể vĩnh viễn làm bạn ngươi, ngươi mang ta đi ra ngoài nha ~~~

- Ngươi lặp lại lần nữa.

Ly Nguyệt lạnh lùng nhìn lại.

- Ngạch...

Cơ thể nữ nhân kia lập tức cứng đờ.

- Người tiếp theo.

Mục Lương không nhịn được mà giơ tay lên xua đuổi.

- Đáng ghét.

Nữ nhân kia không cam lòng hừ lạnh một tiếng, thở phì phò xoay người rời đi.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Mục Lương các hạ, ngươi đang làm cái gì thế?

Một giọng nói kinh ngạc vang lên.

Các quý tộc từ nơi xa đi tới, nhìn thấy đội ngũ đang xếp hàng không khỏi lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

Không ít vương thất quý tộc lựa chọn đi vào Thánh Thành, đa số là tìm người, còn có tới đây để tìm kiếm cơ duyên.

Mục Lương ngước mắt nhìn lại, lạnh nhạt hỏi:

- Có chuyện gì không?

- Không, không có gì.

Tên quý tộc kia lắc đầu nguầy nguậy.

- Cha!

Trong nhóm quý tộc, có người đột nhiên kinh ngạc thốt lên.

- Hắc Két?

Trong đám người xếp hàng, một lão giả lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, đôi mắt trợn to.

Hắc Két chính là quý tộc vừa mới thốt lên, hắn là công tước ở một vương quốc xa xôi, lần này tới Thánh Thành vì tìm kiếm người cha đã mất tích rất lâu của mình.

- Cha, đúng là ngươi rồi!

Hắc Két kích động hô to, xông lên ôm chầm lấy lão giả.

Lão giả hoảng hốt một chút, ngạc nhiên hỏi:

- Hắc Két, tại sao ngươi lại ở đây?

Hắc Két đỏ mắt giải thích:

- Ta theo Mục Lương các hạ tới đây, vì muốn dẫn cha trở về.

Lão giả kích động hỏi:

- Vậy ngươi mang đủ tinh thạch ma thú sao?

Trên người hắn chỉ có ba viên tinh thạch ma thú cấp 8, không đạt tới yêu cầu của Mục Lương, hiện tại con trai đột nhiên xuất hiện mang đến cho lão hy vọng mới.

- Đương nhiên, ta sẽ dẫn cha rời khỏi đây.

Hắc Két gật đầu thật mạnh.

- Thật tốt quá, ta cũng có thể thoát khỏi đây rồi!

Lão giả bỗng nhiên khóc rống, lộ ra dáng vẻ sống sót sau tai nạn.

Người xung quanh nhìn lão với ánh mắt hâm mộ, chuyện này lại cho bọn hắn hy vọng mới, biết đâu người nhà hoặc là bạn thân của mình đã tới trên đảo rồi?

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Lần này rất nhiều người tới đây, có lẽ sẽ có bạn bè hay người nhà của các ngươi trong đó.

Lời nói của anh khiến cho không ít người đều kích động, sôi nổi mở to hai mắt nhìn về phía nhóm quý tộc, muốn nhìn có người mà mình nhận thức hay không.

- Người tiếp theo.

Mục Lương lạnh nhạt lên tiếng.

Người xếp hàng tiến lên trước, Mục Lương vẫn là hy vọng lớn nhất giúp bọn họ đi ra ngoài.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hơn mười phút sau, lại có thêm một vài quý tộc tìm được thân nhân của mình, trường hợp kích động rơi lệ.

Anh bình thản nói:

- Hôm nay tới đây thôi, ngày mai lại tiếp tục.

- A, sắp đến lượt ta rồi mà.

Người đàn ông đứng hàng trước nhất bất mãn nói.

Mục Lương thuận miệng hỏi:

- Vậy ngươi mang theo cái gì tới đây?

- Ta mang theo dược thảo.

Người đàn ông vội vã lấy túi da thú, cởi ra miệng túi lộ ra dược thảo bên trong.

Mục Lương nhìn thoáng qua, sau khi xác định tất cả đều là dược thảo thông thường thì bình tĩnh lắc đầu.

- Không được sao?

Người đàn ông thất lạc cúi đầu.

- Có lẽ người nhà của ngươi cũng có mặt ở đây.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Người đàn ông thất vọng lắc đầu, thất hồn lạc phách nói:

- Làm sao có chuyện đó được, bọn hắn còn không biết ta tới kênh Sương Mù thì làm sao sẽ tìm tới nơi này chứ?

Mục Lương không có nói thêm gì nữa, hắn nhớ kỹ trong danh sách có người nhà của đối phương, là một vị bá tước trẻ tuổi.

Ly Nguyệt lạnh nhạt hô một câu:

- Tất cả giải tán đi, ngày mai lại tới.

Mặc kệ bọn hắn có tình nguyện hay không, cuối cùng chỉ có thể rời đi, bên hồ khôi phục sự yên tĩnh.

Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Các ngươi có đói không?

- Chưa đâu.

Ly Nguyệt chậm rãi lắc đầu.

Mễ Á thanh thúy nói:

- Ta cũng không đói.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Vậy khi nào trời tối lại ăn, có thể suy nghĩ muốn ăn cái gì trước.

- Vậy để ta nghĩ xem...

Mễ Á cắn môi hồng.

- Ai đó?

Đột nhiên, ánh mắt của Mục Lương chợt lóe lên, quay đầu nhìn về phía bên hồ.

- Các hạ thật là thích ý.

Giọng nói khàn khàn vang lên, một bóng dáng xuất hiện ở bên hồ.

- Sâm?

Mục Lương hơi nhướng mày.

Anh cảm nhận được thực lực của lão giả trước mắt là Thánh giai, Tân Tây đi rồi, cường giả Thánh giai trên đảo chỉ còn lại Sâm gia gia mà Hi Sắt nhắc tới.

- Các hạ nhận thức ta à?

Hạ Sâm nhíu mày.

Hạ Sâm đã hơn một trăm tuổi, đi tới Thánh Thành gần năm mươi năm, trong năm mươi năm này, thực lực của lão tiến bộ rất ít, không cách nào kéo dài tuổi thọ được.

- Không biết.

Mục Lương bình tĩnh đáp.

-...

Lão đen mặt một cái rồi lại nhanh chóng khôi phục bình thường.

Lão cất bước đi tới trước mặt Mục Lương, khàn khàn hỏi:

- Lão thái bà Tân Tây kia đã rời đi với ngươi đúng không?

- Ừm.

Mục Lương lên tiếng.

- Bà ấy thật sự đi ra khỏi đây?

Giọng nói của Sâm cất cao vài lần.

- Đương nhiên.

Mục Lương vẫn đáp với giọng điệu không thay đổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận