Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2642: Ta Cần Kiểm Tra Cơ Thể Của Nàng Ấy, Ngươi Không Phiền Chứ?

Cô bất chấp bi thương, vội vã ngẩng đầu nói:

- Tiểu Lan, ngươi mau đi quét dọn nhà cửa, sau đó chuẩn bị chút trái cây gì đó để bệ hạ dùng ăn.

- Được rồi, trong nhà đã rất sạch sẽ, sáng sớm Tiểu Lan đã quét một lần.

Vệ Cảnh vỗ vai vợ, trấn an nói:

- Cung điện có trái cây ăn mỗi ngày, không cần chúng ta chuẩn bị đâu.

Tô Nhi trợn trắng mắt với chồng, nghiêm túc nói:

- Ngươi thì biết cái gì, mặc kệ bệ hạ có ăn trái cây hay không thì vẫn phải chuẩn bị, chúng ta không thể thất lễ.

Dưới cái nhìn của cô, con gái và chồng đều làm việc cho quốc vương, cho nên phải càng thêm coi trọng mới được, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt trong lòng quốc vương bệ hạ.

- Tốt tốt tốt, ngươi mau nằm xuống đi.

Vệ Cảnh vội vã trấn an vợ đang kích động, quay đầu liếc nhìn con gái.

- Ta biết rồi.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn gật đầu.

Cô xoay người rời phòng, lấy ra linh quả mà Nguyệt Phi Nhan đưa tới hôm qua, rửa sạch toàn bộ rồi đặt lên bàn trà phòng khách.

Tô Nhi nhìn chồng, quan tâm hỏi:

- Vệ Cảnh à, dạo gần đây công việc của ngươi có bận rộn quá không?

Ngày hôm qua cơ thể cô mới khôi phục được một ít, cảm thấy mệt mỏi cho nên ngủ rất sớm, hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi quan tâm công việc của chồng.

Vệ Cảnh lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Còn tốt, không tính là bề bộn nhiều việc.

Hắn nhúng ướt khăn mặt, nhẹ nhàng lau sạch khuôn mặt vợ, như vậy có thể khiến cô ấy thoải mái một chút.

- Nếu như gặp phải nguy hiểm thì ngươi nhất định phải bảo vệ bệ hạ chu toàn đấy.

Tô Nhi nghiêm túc dặn dò.

- Đương nhiên, đây là công việc của ta mà.

Vệ Cảnh gật đầu lần nữa, không cảm thấy chuyện này có gì không đúng.

Nếu như không có quốc vương bệ hạ thì có lẽ hiện tại bọn họ đã táng thân trong thủy triều Hư Quỷ, nào có cuộc sống thoải mái như bây giờ.

Hai người hàn huyên rất nhiều, mãi cho đến khi tiếng gõ cửa phòng vang lên.

- Cộc cộc cộc ~~~ "

Ba người Vệ Cảnh mừng rỡ, vội vàng nhìn nhau.

Giọng nói của Tô Nhi có chút run run:

- Bệ hạ tới rồi à?

- Ta đi mở cửa.

Vệ Ấu Lan nói xong thì vội vàng chạy về phía cửa chính.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa phòng bị kéo ra, lộ ra ba người đứng ở bên ngoài.

- Bệ hạ!

Vệ Ấu Lan mở to hai mắt, vội vàng cung kính hành lễ.

Mục Lương khẽ gật đầu, ôn hòa nói:

- Ta tới thăm của mẹ ngươi.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, ưu nhã nói:

- Ngươi không định mời chúng ta đi vào nhà sao?

Khuôn mặt của Vệ Ấu Lan đỏ lên, vội vã tránh người sang một bên, nói:

- Bệ hạ, Thấm Lan đại nhân, tiểu thư Ly Nguyệt, mau vào trong đi.

- Cộp cộp cộp ~~~

Nghe được tiếng nói, Vệ Cảnh vội vàng bước ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy Mục Lương thì lập tức phản xạ có điều kiện giơ tay nghiêm chào.

- Bệ hạ vạn an.

Hắn cung kính hành lễ.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu, hỏi:

- Ừm, vợ ngươi đâu rồi?

Sau khi ăn sáng xong, hắn mang theo Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt tiến hành Nhảy Vọt Ám Ảnh, chớp mắt đã xuất hiện trước cửa nhà của Vệ Ấu Lan.

Vệ Cảnh cung kính nói:

- Nàng ấy đang ở trong phòng.

Mục Lương không nói chuyện, đi vào phòng ngủ cùng với Nguyệt Thấm Lan, nhìn thấy nữ nhân nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch.

- Bệ hạ vạn an, gặp qua thư ký đại nhân.

Tô Nhi thấy Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đi vào phòng, giùng giằng muốn đứng dậy hành lễ.

- Nằm đi, đừng nhúc nhích.

Mục Lương giơ tay lên cách không khẽ vỗ một cái, Tô Nhi lại nằm trở về.

Tô Nhi áy náy nói:

- Bệ hạ, ta không tiện ngồi dậy, thật thất lễ.

- Không có việc gì, ngươi cứ nằm đi.

Mục Lương nói không chút để ý.

Hắn quay đầu nhìn Vệ Cảnh vừa đi vào phòng, nhàn nhạt hỏi:

- Ta cần kiểm tra cơ thể của nàng ấy, ngươi không phiền chứ?

- Mời bệ hạ.

Vệ Cảnh vội vã mở miệng, chữa khỏi cho vợ là quan trọng nhất.

Mục Lương gật đầu một cái rồi xốc chăn, vén một góc áo của Tô Nhi lên để kiểm tra vết thương trên người cô.

Hai mắt của Tô Nhi nhắm chặt, ngay sau đó cảm giác cơ thể bay lên, mặt hướng xuống dưới, cơ thể vẫn bảo trì trạng thái lơ lửng, không hề thấy đau đớn.

Giọng nói bình thản của Mục Lương vang lên:

- Thương tổn tới cột sống rồi, xương sườn gãy mất hai cây.

- Bệ hạ, vết thương này có thể chữa khỏi không?

Vệ Ấu Lan khẩn trương hỏi.

- Đương nhiên là được.

Mục Lương thuận miệng đáp một tiếng.

Hắn ngưng tụ một đoàn nguyên tố sinh mệnh trong lòng bàn tay rồi chụp nó vào trong cơ thể của Tô Nhi, ngay sau đó hắn lại đút cho nàng ấy một ít Phấn Hoa Mê Man làm cho nữ nhân ngủ say, như vậy việc trị liệu kế tiếp sẽ không cảm thấy đau đớn.

Vệ Cảnh và Vệ Ấu Lan khẩn trương nhìn chằm chằm Tô Nhi và Mục Lương, hai người ngừng thở, rất sợ ảnh hưởng đến quốc vương bệ hạ.

Mục Lương không ngừng lại, tay đè bên trên xương sườn gãy lìa của Tô Nhi, thi triển năng lực làm cho xương gãy trở lại vị trí cũ, toàn bộ quá trình chỉ giằng co mấy chục giây.

Ngay sau đó hắn lại bắt đầu trị liệu phần cột sống, có nguyên tố sinh mệnh, chữa khỏi chỉ là chuyện trong vài hơi thở.

- Được rồi, nằm nghỉ ngơi một ngày, hôm sau thức dậy sẽ không có việc gì.

Mục Lương vỗ tay, Tô Nhi lơ lửng chậm rãi nằm lại trên giường lớn.

Vệ Cảnh sửng sốt một chút, kinh ngạc nói:

- Vậy là xong rồi?

- Bằng không thì thế nào?

Mục Lương liếc nhìn nam nhân.

- Cảm ơn bệ hạ.

Vệ Cảnh phục hồi tinh thần lại, hai mắt đỏ hoe vội vàng hành lễ lần nữa.

- Được rồi, ta trở về trước.

Mục Lương phất tay, mang theo Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt rời đi.

Yết hầu của Vệ Cảnh nhấp nhô, đưa mắt nhìn con gái, lẩm bẩm hỏi:

- Vậy là xong rồi à?

Toàn bộ quá trình từ lúc Mục Lương xuất hiện cho đến khi chữa khỏi Tô Nhi vẫn chưa qua năm phút đồng hồ.

- Bệ hạ rất lợi hại.

Vệ Ấu Lan ngạo nghễ nói.

- Chuyện này ta đương nhiên biết.

Trên mặt Vệ Cảnh hiện lên nụ cười, nhìn vợ ngủ say trên giường, thần sắc của cô đã không còn trắng bệch như trước, lúc này tảng đá treo trong lòng hắn mới hoàn toàn buông xuống.

Mục Lương mang theo Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt trở lại cung điện Khu Vực Trung Ương.

- Ngươi trị liệu rất nhanh, ta còn tưởng phải mất vài tiếng mới hoàn thành đấy.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Mục Lương ôn hòa đáp:

- Đó không phải là tổn thương khó giải quyết.

Nguyệt Thấm Lan gắt giọng:

- Đây chẳng qua là đối với mà ngươi thôi, vết thương của Tô Nhi đi bệnh viện cũng phải bó tay.

- Ừm, ngươi nói cũng phải.

Mục Lương như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

- Ngươi lại đang nghĩ gì thế?

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày, nhìn thấy thần sắc trên mặt Mục Lương, cô đã biết hắn lại có suy nghĩ mới.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ta đang suy nghĩ đến lúc bồi dưỡng một ít bác sĩ phẫu thuật.

- Bác sĩ phẫu thuật?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển.

Mục Lương bình thản nói:

- Ừm, chờ xong việc trong khoảng thời gian này rồi lại nói sau.

Người bị thương giống như Tô Nhi không ít, không thể chỉ đơn giản dùng bí dược chữa thương là có thể trị hết, những tổn thương như gãy xương thì cần phải phẫu thuật, hắn không có thời gian để chữa trị cho tất cả mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận