Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 291: Xe Ngựa

Xuyên qua cánh cổng Sơn Hải quan, bão cát bị bức tường Lưu Ly cản ở bên ngoài, Phố Buôn Bán sạch sẽ gọn gàng hiện ra trước mặt bọn hắn.
- Đây chính là khu vực giao dịch với bên ngoài của Thành Huyền Vũ?
Miệng của Hạ La Thái há hốc, bị đường phố ngay ngắn hấp dẫn.
Ngón tay của Hạ Lạc chỉ về phía cửa hàng hướng đối diện, vội vã nói:
- Tiệm mì, đó chính là cửa hàng bán mì chua cay.
- Hạ Lạc, chúng ta đi gặp thành chủ Thành Huyền Vũ trước.
Hạ Nạp Ân nhắc nhở một câu.
- Vâng, gặp xong thành chủ Thành Huyền Vũ các hạ lại mua về.
Hạ Lạc cười ngượng ngùng hai tiếng, suýt chút nữa quên cả chuyện quan trọng nhất.
Cái mũi của Hạ La Thái ngửi ngửi, ngửi được nhiều mùi hương mê người.
Hắn mím môi một cái, khó chịu thu tầm nhìn lại, cất bước đuổi kịp bước chân của cô gái tóc cam.
Sau 5 phút.
Bọn hắn đi tới cổng của Úng Thành.
- Dừng bước.
Thành Phòng Quân canh gác ở cổng, đưa tay ngăn lại đám người gia tộc Phi Điểu.
- Làm phiền thông báo một tiếng, chúng ta là tới thăm hỏi thành chủ các hạ.
Giọng của Hạ Nạp Ân bình tĩnh nói.
- Các ngươi có thân phận gì?
Thành Phòng Quân cảnh giác hỏi.
- Đại Thiên Sứ Trưởng Thành Phi Điểu.
Hạ Nạp Ân trầm giọng nói.
- Xin chờ một lát.
Thành Phòng Quân gật đầu, quay người tiến vào Úng Thành.
Trong Úng Thành, người phụ trách truyền lời chạy nhanh về hướng Khu vực Trung ương.
Hai mươi phút sau, người truyền lời trở về.
- Thành chủ đại nhân cho mời.
Âm thanh của Thành Phòng Quân không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Một đoàn người được Thành Phòng Quân dẫn đầu, xuyên qua Úng Thành đi vào khu ngoại thành, cuối cùng đi đến cổng của Khu vực Trung ương.
- Đi theo ta.
A Mạn liếc mắt nhìn mấy người bọn họ một cái, âm thanh lạnh lùng nói.
- Linh khí Trung cấp.
Đôi mắt của Hạ La Thái híp lại, chú ý đến áo choàng trên người A Mạn.
Mỗi bước cô bước ra, áo choàng màu trắng sau lưng đều sẽ run động một cái, bay theo chiều gió.
A Mạn dẫn đám người đi vào Khu vực Trung ương, rồi đi đến Phủ Thành Chủ.
Hạ La Thái hơi nghiêng đầu quan sát cảnh vật xung quanh, rất nhanh đã bị choáng váng, ở tầng thứ ba có vô số thực vật màu xanh, còn có một con hung thú màu tím có khí tức nhìn không thấu.
Đó là thủ vệ Linh thú sao?
- Mời vào, Thành Chủ Đại Nhân đang dùng bữa sáng, cần mấy vị chờ một chút.
A Mạn dẫn đám người Thành Phi Điểu vào phòng tiếp khách.
- Ừm.
Hạ Nạp Ân không thèm để ý gật đầu.
A Mạn quay người rời khỏi phòng tiếp khách.
Hạ Nạp Ân ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn bằng gỗ.
Hạ Lạc thì nhìn về phía cửa sổ, kinh ngạc nói:
- Anh hai, hôm qua cửa sổ vẫn là bằng giấy, hôm nay thì đã trở thành trong suốt.
Hạ Nạp Ân nhìn theo, trong lòng ngờ tới là thật, Thành Huyền Vũ có Giác Tỉnh Giả có năng lực đặc thù chẳng lẽ là chế tạo lưu ly?
Lúc này, Vệ Ấu Lan bưng khay tiến vào phòng khách, ôn nhu nói:
- Mời mấy vị trước uống trà, Mục Lương đại nhân rất nhanh sẽ đến.
Tiểu hầu gái đặt chén trà pha lê trước mặt3 người, cầm lấy ấm trà cũng làm bằng pha lê, nghiêng đổ miệng ấm, nước Trà Tinh Thần màu xanh nhạt đổ vào trong chén.
- Đồ uống trà thật đẹp.
Trong con ngươi màu cam của Hạ Lạc hiện lên tia yêu thích.
- Đợi chút nữa hỏi thành chủ các hạ một chút, nếu như có thể thì mua một bộ.
Hạ Nạp Ân nói khẽ.
- Vâng.
Hạ Lạc cẩn thận cầm ly trà lên, rất thích không buông tay.
Tiểu hầu gái yên lặng châm trà, sau đó ra khỏi phòng tiếp khách, trong phòng lại chỉ còn lại đám người Thành Phi Điểu.
Lần này, Hạ Nạp Ân không do dự, bưng lên chén trà đưa đến bên miệng, tinh tế nhấm nháp Trà Tinh Thần.
Mười phút sau.
- Đạp đạp đạp !
Có tiếng bước chân truyền vào.
Hai tay của Mục Lương chắp sau lưng, dẫn theo Nguyệt Thấm Lan đi vào phòng khách.
- Đã để các ngươi đợi lâu.
Anh khẽ cười nói.
Nguyệt Thấm Lan kéo ghế ra, sau khi đợi Mục Lương ngồi xuống, cô mới ngồi ở bên cạnh.
Hạ Nạp Ân chậm rãi lắc đầu, mở miệng nói:
- Là chúng ta tới quá sớm làm phiền ngài.
Hạ La Thái đánh giá Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan.
Trong lòng của hắn sinh ra sự chấn động, phát hiện bản thân không nhìn thấu được thực lực của nam nhân này, một phần đã chứng minh nam nhân này là một cao thủ cấp 8.
Nguyệt Thấm Lan tùy ý liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt rơi vào ba cặp cánh sau lưng hắn.
Ba cặp cánh, lại một vị cao thủ cấp 7.
Hạ La Thái nhíu mày, nhìn phía sau lưng Mục Lương, nơi đó hình như có người.
- Lần này mấy vị đến đây là có chuyện gì?
Mục Lương trực tiếp hỏi vào chủ đề.
Giọng của Hạ Nạp Ân thành khẩn, mở lời mời:
- Là như vậy, cha ta, cũng chính là thành chủ Thành Phi Điểu, muốn mời các hạ tham gia yến hội trưa nay.
- Tham gia yến hội?
Lông mày của Mục Lương nhíu lại, cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
- Đúng vậy, thương lượng chuyện hợp tác giữa hai thành, thành chủ các hạ cảm thấy thế nào?
Hạ Nạp Ân gật đầu đáp.
- Ừm, ta sẽ tham dự buổi tiệc này.
Mục Lương như có điều suy nghĩ gật đầu.
Trong mắt của Hạ Nạp Ân lập tức hiện lên sự vui mừng, vội vàng nói:
- Vậy chúng ta đi về trước, xin đợi thành chủ các hạ đến.
- Ừm.
Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.
- Đúng rồi, thành chủ các hạ, không biết có bán bộ đồ uống trà giống vậy không?
Hạ Lạc rất không nỡ thả ra chén trà pha lê trong tay.
Nguyệt Thấm Lan thay trả lời:
- Phố Buôn Bán có bán.
Hôm qua, số lượng tiêu thụ của Lưu Ly Các cũng không tốt, nhưng cũng nằm trong dự đoán.
Ở thế giới Mạt Nhật này, thức ăn nước uống mới là quan trọng nhất.
Chỉ có những thứ này đầy đủ, sẽ không cần lo lắng, mới có thể cân nhắc đến mong ước cao hơn.
Tỉ như cuộc sống hoàn hảo, còn có một số những yêu thích khác.
- Ừm.
Hạ Lạc như rất gấp.
Mục Lương đưa tay vỗ mu bàn tay của Nguyệt Thấm Xanh, dịu dàng nói:
- Thấm Lan, tiễn khách một đoạn giúp ta.
- Ừ.
Nguyệt Thấm Lan vui vẻ gật đầu.
Cô đứng dậy, dáng đi tao nhã, dẫn đám người Thành Phi Điểu rời đi.
Một lát sau, âm thanh trong trẻo lạnh lùng bỗng vang lên.
- Mục Lương, ngươi thật sự muốn tham gia buổi tiệc ấy?
Dáng vẻ của Ly Nguyệt hiện ra sau lưng anh.
- ….
Mục Lương mỉm cười gật đầu.
- Ta lo lắng sẽ là cái bẫy để ngươi nhảy vào hay không?
Mục Lương nhếch miệng lên, chậm chầm chậm nói:
- Vậy thì lại giúp ta có lý do làm chuyện khác.
- Cái gì?
Biểu cảm trên mặt của Ly Nguyệt lộ ra vẻ ngẩn người.
Mục Lương cười khẽ hai tiếng, nói:
- Có lý do để đi dạo một vòng trong bảo khố Thành Phi Điểu.
Ly Nguyệt mím môi một cái, sau đó nhịn không được khẽ cười một tiếng.
- Nên có chút chuẩn bị, còn thiếu một chiếc xe ngựa oai phong.
Mục Lương đứng lên, muốn đi đến bên ngoài Phủ Thành Chủ.
- Oai phong?
Ly Nguyệt nhỏ giọng lầm bầm một tiếng, là có ý gì?
Cô mang lòng tò mò, đi theo Mục Lương tới cửa Phủ Thành Chủ, sau khi, dừng bước, cô bắt đầu suy nghĩ đến lời vừa rồi của anh.
Ly Nguyệt yên tĩnh đứng ở một bên.
Qua 5 phút, Mục Lương giơ tay lên, dùng năng lực Điều Khiển Tinh Thể.
Khu đất trống trước mắt loé lên ánh sáng, tinh thể pha lê bỗng dần xuất hiện, một chiếc xe ngựa trong suốt óng ánh đã được tạo ra.
Xe ngựa là bốn vòng, đường kính bánh xe to hơn 1 mét, toa xe dài 4 mét, chiều rộng 3 mét.
Trên buồng xe có khắc hình rồng và phượng, trên toàn thân xe có chín con thần long kiểu Hoa Hạ vờn quanh.
- Toa xe có hơi trong suốt.
Tay của Mục Lương lại giơ lên, anh tiếp tục điều chỉnh, ở mặt ngoài thùng xe bắt đầu có cạnh có góc, giống công nghệ cắt kim cương ở Địa Cầu, có khả năng cản trở tầm nhìn rất tổ, sẽ không thấy rõ tình huống trong xe.
- Mục Lương, ngươi đang làm gì vậy?
Mễ Nặc bước ra từ Phủ Thành Chủ.
- Làm một chiếc xe ngựa.
Mục Lương nhẹ giọng trả lời một câu, ngón tay giơ lên rồi chuyển động, bắt đầu khắc hoạ chi tiết tinh tế trên buồng xe ngựa.
- A? Ngươi muốn ra ngoài sao?
Mễ Nặc vội vàng hỏi.
- Ừm, thành chủ Thành Phi Điểu mời ta tham gia yến hội.
Mục Lương dừng lại ngón tay, quay đầu hỏi:
- Ngươi đi với ta không?
- Ta, ta không đi được.
Mễ Nặc yếu ớt nói, lỗ tai thỏ màu xanh dương cụp xuống.
Cô rụt rè, sợ đi theo sẽ làm cho Mục Lương mất mặt, vẫn là không đi thì tốt hơn.
Mục Lương hiểu được suy nghĩ của cô, nhưng cũng không biết nên làm sao, anh cũng đang suy nghĩ cách cải thiện khuyết điểm rụt rẻ của cô gái tai thỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận